- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thẩm Vân Thư bị anh xoa đến toàn thân bủn rủn, vốn dĩ không khó chịu, bây giờ thì khó chịu thật rồi, môi cô không cắn chặt được, khẽ hừ nhẹ ra tiếng.
Phùng Viễn Sơn vốn định dạy cô một bài học, nhưng lại tự khiến mình khó chịu hơn, anh ôm cô cắn thêm vài cái, rồi dùng chăn quấn chặt cô lại, quay người xuống giường đi vào phòng tắm.
Thẩm Vân Thư run rẩy đầu ngón tay cuộn tròn trong chăn, lắng nghe tiếng nước róc rách từ phòng tắm vọng ra, sự nóng bỏng đánh trống reo hò trong lòng từ từ lắng xuống.
Ngực vừa đau vừa ngứa, cô muốn chạm vào nhưng không dám sờ, không cần nhìn cũng biết trên đó sẽ có cảnh tượng như thế nào, sức lực của anh thật sự quá lớn, lần nào cũng như muốn xoa tróc một lớp da của cô ra, nếu ngày nào cũng như thế này thì cô làm sao chịu nổi.
Cô đột nhiên nhận ra một sự thật, lần này anh trở về, mỗi ngày sau này họ sẽ thật sự sống chung với nhau, ăn cơm trên cùng một cái bàn, nằm trên cùng một cái giường, ngủ chung một cái chăn….
Có một số chuyện vẫn cần phải định ra quy tắc từ trước, nếu không thì người chịu khổ chỉ có mình cô mà thôi.
Phùng Viễn Sơn tắm một lúc rất lâu, anh đẩy cửa đi ra, để trần nửa thân trên, dùng khăn tùy ý lau tóc.
Thẩm Vân Thư đã dịch chuyển từ trên giường sang sofa, cô cuộn mình trong một góc sofa, bưng đĩa, ăn từng miếng bánh kem nhỏ, ánh mắt cô ngước lên nhìn những giọt nước lăn trên vai anh, ngón tay cầm thìa siết chặt một chút, rồi lại bình thản cúi đầu, tiếp tục ăn bánh của mình.
Phùng Viễn Sơn không nhanh không chậm đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngón chân của Thẩm Vân Thư lộ ra ngoài chăn chạm vào eo anh, bị làn da lạnh như băng của anh làm cho buốt lạnh, cô lại nhìn anh, có chút kinh ngạc: “Anh tắm nước lạnh sao?”
Phùng Viễn Sơn không biểu cảm đưa tay lau đi kem dính ở khóe môi cô, lạnh lùng hừ một tiếng, để cô tự suy nghĩ.
Thẩm Vân Thư có chút chột dạ, cô đặt đĩa xuống bàn, rồi kéo tấm chăn trên người xuống đắp cho anh, mang dép bông lê lên, cô đứng dậy khỏi sofa.
Phùng Viễn Sơn nắm lấy cánh tay cô: “Đi đâu đấy?”
Thẩm Vân Thư trả lời: “Em đi nấu cho anh một bát canh gừng, anh uống một bát, nếu không ngày mai dễ bị cảm mạo.”
Phùng Viễn Sơn kéo cô vào lòng, lại dùng chăn bọc lấy cô: “Không cần, cơ thể anh không yếu như thế.”
Thẩm Vân Thư tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, sờ sờ gáy anh, rồi lại sờ xuống lưng anh, thầm nghĩ, “Hỏa lực” của anh đúng là mạnh thật, chỉ một lát như vậy, khí lạnh trên người đã gần như tan biến hết rồi.
Phùng Viễn Sơn nhìn cô: “Vẫn muốn anh đi tắm nước lạnh nữa à?”
Tay Thẩm Vân Thư vội rời khỏi lưng anh, rồi đẩy vai anh: “Vậy anh thả em xuống đi.”
Phùng Viễn Sơn ôm cô không buông: “Để anh sưởi ấm một lát đã.”
Chút sức lực của Thẩm Vân Thư không thể so với anh được, anh không buông thì cô cũng không thể thoát ra được, dù sao thì người tắm nước lạnh cũng không phải cô, anh mà khó chịu nữa thì cũng đừng đổ lỗi cho cô là được.
Thẩm Vân Thư tìm một vị trí thoải mái trên người anh, rồi lấy tập tài liệu trên bàn đưa cho anh xem: “Đây là hợp đồng thuê nhà xưởng, anh xem xem có cần sửa đổi gì không? Tiền thuê em có hỏi thăm tình hình thị trường rồi, tính ra một con số trung bình, anh xem có phù hợp không? Em và anh Thu Minh đã bàn rồi, chúng em muốn thuê trước ba tháng, sau đó sẽ xem tình hình thế nào.”
Lông mày Phùng Viễn Sơn nhíu lại, không đưa tay ra nhận.
Thẩm Vân Thư dùng ngón tay ấn vào giữa lông mày anh: “Anh đừng vội cau mày, nghe em nói đã, em đã nghĩ kỹ rồi, mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ của chúng ta, nhưng có câu nói là ‘trong kinh doanh thì bàn chuyện kinh doanh’, nếu vì em là vợ anh mà anh mở cho em một ngoại lệ này, sau này nếu người khác cũng muốn làm gì đó ở nhà máy, cầu xin đến anh, anh sẽ rất khó xử, có hợp đồng này, sau này cũng có thể chặn miệng người khác lại.”
Phùng Viễn Sơn im lặng nhìn cô, đáy mắt có chút gợn sóng, cô dường như bất cứ lúc nào vẫn luôn có thể mang lại cho anh một chút ngoài ý muốn.
Thẩm Vân Thư ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đã giúp em rất nhiều rồi, em đã dùng tiền trong sổ tiết kiệm để bù vào số vốn còn thiếu, hơn nữa, những chuyện thuê như xưởng như thế này, ở chỗ người khác ít nhất cũng phải thuê một năm trở lên, bây giờ bọn em chỉ thuê trước ba tháng, hầu như không có rủi ro gì, người ta nói vạn sự khởi đầu nan, anh đã giảm bớt độ khó của việc khởi đầu này xuống mức thấp nhất cho em rồi, trên đời này có mấy người đàn ông làm được như vậy, chỉ có em có mắt nhìn, đốt đèn lồng mới tìm được một người như thế.”
Phùng Viễn Sơn vừa bực vừa buồn cười, chỉ có thể cắn môi cô: “Đừng có bỏ bùa mê anh nữa.”
Thẩm Vân Thư ở giữa giữa môi anh thì thầm: “Không phải là bỏ thuốc mê đâu, là em làm chủ rồi mới biết làm chủ khó thế nào, chuyện gì cũng phải suy nghĩ, hao tâm tổn trí, làm chủ cũng không phải ai cũng làm được đâu.”
Phùng Viễn Sơn ngắt quãng hơi thở, cẩn thận nhìn cô: “Cảm thấy mệt không?”
Thẩm Vân Thư trả lời: “Có chút, nhưng em thích cái mệt này, ngay cả khi ngủ cũng cảm thấy kiên định.”
Phùng Viễn Sơn dặn dò cô: “Em phải chuẩn bị tâm lý, sau này sẽ còn mệt hơn nữa.”
Thẩm Vân Thư gật đầu: “Em biết mà.”
Cô nhìn anh một cái, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng lại mím môi.
Phùng Viễn Sơn cong ngón tay gõ vào cái miệng đang mím chặt của cô: “Muốn nói gì thì nói đi, em nghẹn lời nói vào bụng là muốn để lại để đẻ trứng thối à.”
Thẩm Vân Thư lấy trán húc vào anh một cái, anh mới là người đẻ trứng thối trong bụng ấy, cô lại suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra, vợ chồng với nhau, nói chuyện này cũng không có gì phải ngại, làm thì cũng đã làm rồi.
Cô cố nén cảm giác nóng bừng trên mặt, ngập ngừng nói: “Em muốn bàn với anh một chuyện.”
“Nói đi.”
“Chúng ta có thể đặt ra một quy tắc được không? Anh cũng nói sau này sẽ còn mệt hơn nữa, ban ngày em có rất nhiều việc phải làm, nếu buổi tối… anh giày vò em quá… cơ thể em sẽ không chịu nổi đâu.”
Cô nói một cách ấp úng, dùng từ cũng có chút mơ hồ, nhưng cô tin anh có thể hiểu.
Phùng Viễn Sơn mặt không đổi sắc hỏi: “Vậy em muốn đặt ra quy tắc gì?”
Thẩm Vân Thư dò xét giới hạn của anh: “Ví dụ như, chỉ tối thứ sáu hoặc tối thứ bảy thôi.”
Phùng Viễn Sơn nhướng mày: “Một tuần chỉ giày vò em một đêm?”
Thẩm Vân Thư cẩn thận hỏi: “Được không?”
Phùng Viễn Sơn gật đầu: “Cũng không phải là không được.”
Thẩm Vân Thư không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy: “Thật không? Anh không được nuốt lời đấy nhé.”
Phùng Viễn Sơn nói: “Có gì mà phải nuốt lời? Anh một tuần chỉ giày vò em một đêm, những đêm khác em có thể tùy ý giày vò anh, anh đã nói rồi, cơ thể anh rất tốt, không bao giờ có chuyện không chịu nổi.”
Thẩm Vân Thư khựng lại, mặt đỏ bừng, biết mình lại bị anh trêu chọc rồi, cô dùng sức đẩy anh một cái: “Em mới không muốn giày vò anh.”
Phùng Viễn Sơn véo má cô: “Bé mèo Thẩm, có những lời nói sớm quá cuối cùng lại tự vả vào mặt đấy.”
Thẩm Vân Thư tức giận cắn vào hổ khẩu của anh, cô sẽ không bao giờ làm chuyện tự vả vào mặt đâu, cả đời này cũng không.