- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Trần Mỹ Na cuối tuần này ấm ức đầy bụng, tuần này chị ta về nhà mẹ đẻ chỉ với một mục đích duy nhất, chính là vay tiền mua nhà.
Hiệu quả làm việc của nhà máy bây giờ ngày càng tệ, nếu không có chuyển biến gì, không chừng có ngày họ sẽ bị sa thải hoặc đóng cửa, đến lúc đó, nếu nhà máy thu lại nhà thì họ sẽ phải ra đường ở, nên tốt nhất là nên liệu sớm.
Để làm điều này, chị ta đã đặc biệt mua hai cân sườn heo và một con gà quay cho bố, rồi lải nhải suốt hai ngày hai đêm, khiến ông bố “keo kiệt vắt cổ chày ra nước” của chị ta cuối cùng cũng chịu nhả ra, nhưng cuối cùng chỉ đồng ý cho chị ta năm trăm tệ.
Năm trăm tệ thì mua được cái quái gì, số lương ít ỏi của chị ta và Trương Minh Đạt mỗi tháng về cơ bản chẳng còn lại bao nhiêu, mấy năm nay căn bản không tiết kiệm được mấy đồng, nhà Trương Minh Đạt ở quê, không thể trông cậy được, chị ta vốn định dựa vào nhà mẹ hỗ trợ, ai ngờ giờ chị ta như bát nước hắt đi, sống chết họ chẳng quan tâm, tiền trong tay giấu đến mốc meo cũng không cho chị ta vay, cả nhà là một lũ khốn nạn.
Đây vẫn chưa phải là điều khiến chị ta tức giận nhất, tối qua cái thằng ngốc Trương Minh Đạt nói đi đánh mạt chược, ai đi đánh mạt chược mà lại bị què mất nửa cái chân trở về. Cái đầu óc heo của anh ta chẳng chịu được tra hỏi, chị ta chưa hỏi mấy câu đã ép ra sự thật, anh ta không đi đánh mạt chược, mà là chạy về nhà.
Nửa đêm một mình chạy về nhà làm gì thì có thể đoán được, Trần Mỹ Na tức giận lấy gạt tàn đập vỡ đầu anh ta, giờ anh ta đang nằm viện, chị ta phải tính hết khoản nợ này lên đầu con hồ ly tinh hàng xóm kia, số tiền còn thiếu để mua nhà chị ta phải bắt cô trả hết, chị ta biết cô có tiền, hồi đó nhà máy đã chi một khoản tiền lớn cho cái thằng anh trai đoản mệnh kia của cô.
Trần Mỹ Na đạp xe đến đầu hẻm, liền thấy một đám người đứng phía trước, đúng là ông trời cũng giúp chị ta, chị ta vội vàng dụi mắt, bóp phanh dừng xe đạp, vừa định lau nước mắt chuẩn bị diễn trò thì thấy Phương Thanh Huỳnh đang bị mọi người vây quanh, chị ta lập tức nuốt ngược nước mắt trở lại.
Phương Thanh Huỳnh và Trần Mỹ Na là bạn học cấp hai, hai người từ khi còn đi học đã không ưa nhau, bây giờ nhìn đối phương càng thấy chướng mắt hơn.
Trần Mỹ Na hồi đó học không tốt bằng Phương Thanh Huỳnh, bây giờ công việc cũng không bằng Phương Thanh Huỳnh, điều duy nhất khiến Trần Mỹ Na cảm thấy có thể đè bẹp Phương Thanh Huỳnh chính là đàn ông.
Người đàn ông thủy thủ mà Phương Thanh Huỳnh tìm tuy đẹp trai, kiếm nhiều tiền, nhưng quanh năm chẳng về nhà, có hay không cũng như nhau, không như Trương Minh Đạt, cả ngày lẫn đêm cứ lảng vảng trước mặt chị ta, chị ta muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, chị ta trừng mắt một cái là anh ta không dám thở mạnh, mùa hè có người quạt cho chị ta, mùa đông có người ủ ấm chăn cho chị ta, Phương Thanh Huỳnh chắc chẳng biết mình đã ngủ một mình bao lâu rồi nhỉ, đến cuối năm rồi mà chồng của cô ấy vẫn chưa về, không chừng là bị cô gái Tây nào đó ở nước ngoài mê hoặc rồi, không cần hai mẹ con cô ấy nữa.
Trần Mỹ Na bĩu môi với Phương Thanh Huỳnh, quay đầu nhìn sang bà vợ của Quốc Cường, hai người họ bình thường rất hợp ý nhau.
Bà vợ của Quốc Cường nhìn kỹ Trần Mỹ Na, “Mỹ Na cô làm sao thế, mặt vàng như nghệ rồi, tối qua không ngủ ngon à?”
Những người khác cũng nhìn sang.
Trần Mỹ Na trong lòng đảo mắt một vòng lớn, mặt bà ta mới vàng như nghệ ấy, nhưng bây giờ không phải lúc so đo chuyện này.
Chị ta giả vờ thở dài, “Thím ơi, đừng nhắc đến nữa, tối qua chẳng phải cháu ở nhà mẹ sao, nửa đêm bị đau dạ dày, lại quên mang thuốc, cháu liền sai Trương Minh Đạt về nhà lấy. Ai ngờ anh ấy vừa đi đến cửa, liền thấy một người đàn ông to lớn từ căn viện nhà cháu đi ra, thím cũng biết anh ấy nhát gan lắm, bình thường thấy bóng đen cũng sợ hãi, lúc đó trời tối đen như mực, người đàn ông đó lại cao to, dọa anh ấy sợ không thôi, anh ấy quay đầu bỏ chạy, kết quả bị gãy chân, đầu cũng bị va đập không nhẹ, bây giờ đang nằm viện, không biết bao giờ mới ra viện được.”
Trần Mỹ Na tuy không nói rõ, nhưng ý trong lời nói đều ám chỉ Thẩm Vân Thư lợi dụng lúc chị ta và Trương Minh Đạt không có nhà, dẫn trai hoang về nhà, hại Trương Minh Đạt bị gãy chân, bị thương, chị ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của mọi người, chị ta chắc mẩm Thẩm Vân Thư không dám công khai chuyện tối qua ra ngoài. Nửa đêm có đàn ông đến tìm cô, trừ khi cô không cần danh tiếng của mình, sau này cũng không định lấy chồng nữa.
Lần này cô nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà chịu cái thiệt thòi này.