- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bà cụ Cố vẫn chưa biết ngày mai có người đến nhà, nhưng linh tính có chuyện lớn sắp xảy ra, nên hôm nay không về phòng ngủ sớm, bà đang ở trong bếp nấu đậu đỏ hấp khoai lang, làm nhân, chuẩn bị ngày mai hấp bánh bao đậu.
Bà cụ bận rộn không ngừng tay, tai luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Cổng sân vừa có tiếng động, bà liền thò đầu ra khỏi bếp. Phùng Viễn Sơn đẩy cửa vào, thấy bà cụ, như đã đoán trước, “Bà còn chưa ngủ ạ?”
Bà cụ Cố hừ một tiếng, “Bà có thể ngủ được sao? Nửa đêm cháu mặt đen như than đi ra ngoài, rồi mãi không về, bà còn tưởng cháu đi đánh nhau với ai bị giữ ở đồn công an rồi, đang định gọi điện tìm người ra bảo lãnh cháu đây.”
Khóe môi Phùng Viễn Sơn khẽ động đậy không rõ ràng, bà cụ nhà anh trêu chọc người thì ít ai bì kịp.
Bà cụ Cố liếc anh một cái, trong lòng ít nhiều cũng đã hiểu rõ, mặc dù trên mặt không biểu lộ gì, nhưng ít nhất cái vẻ bồn chồn khó chịu hiếm thấy trên người anh đã biến mất.
Phùng Viễn Sơn đi đến phòng bếp, đưa cho bà cụ một phong bì dày cộm.
Bà cụ nhận lấy nhìn một cái, lông mày nhướng cao, “Lại cho bà nhiều tiền thế này làm gì, chẳng phải cháu mới cho bà mấy hôm trước rồi sao, tiền nhiều quá nóng đít à?”
Phùng Viễn Sơn nói giọng bình thường, “Chiều mai cháu dâu của bà sẽ đến nhà ăn cơm, bà không chuẩn bị lì xì ư?”
Bà cụ bị tiếng sét ngang tai này làm cho suýt nữa đánh rơi cái xẻng trên tay xuống đất, “Thật hả?!”
Phùng Viễn Sơn lấy cái xẻng trong tay bà cụ, đảo đều đáy nồi sắp cháy, “Cháu lừa bà bao giờ đâu.”
Bà cụ nhìn anh một lúc, nhận được lời xác nhận cuối cùng, bà cụ Cố tình sầm mặt giả vờ lạnh nhạt, “Cháu tự nhiên ở đâu ra lôi về một đứa cháu dâu, không nói năng gì cả. Bà nói trước cho cháu biết, những đứa quỷ quái lộn xộn, bà không chấp nhận đâu đấy, có đến đây bà cũng sẽ đuổi ra khỏi nhà.”
Phùng Viễn Sơn nói, “Người bà thích chẳng phải vẫn luôn là cô ấy ư?”
Lần này khóe miệng bà cụ Cố không thể kiềm chế nụ cười nữa, cái gì mà người bà thích vẫn luôn là cô ấy, rõ ràng là trong lòng anh có quỷ.
Bà vỗ một cái vào lưng Phùng Viễn Sơn, “Không phải cháu nói cháu với người ta không có gì để nói đấy sao?”
“Gặp vài lần nữa sẽ có chuyện để nói.”
“Không phải cháu chê người ta nhỏ tuổi?”
“Nhỏ tuổi miệng ngọt biết làm nũng.”
Bà cụ Cố sững sờ, nụ cười trong mắt lại càng sâu hơn. Bà dùng khuỷu tay huých huých Phùng Viễn Sơn, người luôn không có biểu cảm trên mặt, hỏi một cách ám muội, “Làm nũng với cháu hả?”
Phùng Viễn Sơn tắt bếp gas, “Có một chuyện cháu chưa nói với bà.”
Bà cụ Cố lại gần anh, “Chuyện gì vậy? Cháu cứ yên tâm nói với bà, cháu chưa từng hẹn hò, không có kinh nghiệm, nhưng bà của cháu là người từng trải, đối với chuyện nam nữ này vừa nhìn là hiểu ngay. Con bé có thể làm nũng với cháu chứng tỏ trong lòng con bé đã có cháu, cháu cố gắng thêm chút nữa, chúng ta cố gắng đưa con bé về nhà trước Tết.”
Phùng Viễn Sơn bình tĩnh nói, “Sáng mai phải đến nhà cô ấy dạm hỏi trước đã.”
Bà cụ Cố há hốc mồm, mất một lúc lâu mới nối được từng chữ Phùng Viễn Sơn nói ra, tạo thành một câu hoàn chỉnh.
Khoảnh sân yên tĩnh bị một tiếng gầm giận dữ xé toạc, làm cho cả chuồng gà ở góc tường cũng náo loạn. “Cái thằng ranh này! Bà già này tim không có vấn đề cũng bị cháu dọa cho phát bệnh. Chuyện lớn thế này sao cháu không nói sớm!”
Bà cụ Cố ở trong nhà quay tròn như con quay, “Đồ đạc đến nhà người ta một chút cũng chưa chuẩn bị. Đợi ngày mai trung tâm thương mại trên thị trấn mở cửa đi mua thì quá muộn rồi, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng thực phẩm chắc chắn không mua đủ. Không được, bây giờ bà phải gọi điện cho mợ của cháu, lấy đồ ở cửa hàng con bé trước, để cậu cháu sáng mai đưa qua.”
Mợ của Phùng Viễn Sơn, Lâm Tố Bình, trước đây làm kế toán ở nhà máy quốc doanh. Sau này nhà máy quốc doanh giải thể, bà ấy buộc phải nghỉ việc, tâm trạng u uất không có chỗ giải tỏa, đơn giản là đi du lịch miền Nam một chuyến, thấy rất nhiều thứ mới lạ. Khi về, bà ấy bắt chước theo, mở cửa hàng siêu thị đầu tiên trong trấn.
Hai năm đầu không có kinh nghiệm, người dân cũng không quen mua sắm ở siêu thị, suýt nữa thì phá sản. Nhưng Lâm Tố Bình là người cố chấp, chuyện đã quyết tâm thì nhất định phải làm cho bằng được. Cửa hàng khó khăn lắm mới mở được, không muốn dễ dàng đóng cửa.
Đúng lúc Phùng Viễn Sơn có người quen ở Quảng Châu cũng mở siêu thị, anh dẫn Lâm Tố Bình qua học hỏi vài lần kinh nghiệm, năm nay tình hình cửa hàng cuối cùng cũng dần khởi sắc.
Phùng Viễn Sơn kéo bà cụ đang sắp bay đi, ấn bà xuống ghế, bảo bà không cần vội, “Cháu đã gọi điện cho cậu cả rồi. Ngày mai cậu và mợ sẽ đến cùng, những thứ cần chuẩn bị mợ cũng sẽ chuẩn bị sẵn. Nhưng kẹo thì phiền bà sáng mai đi mua ở cửa hàng tạp hóa một chuyến. Cũng đừng đạp xe, cứ đi bộ thôi, ai hỏi bà đi làm gì, bà cứ nói thật là được.”
Bà cụ Cố buồn cười nhìn anh, “Ối, bà còn đang nghĩ ở chỗ mợ cháu cũng có kẹo mà, chất lượng còn tốt hơn kẹo ở thị trấn mình, để con bé mang đến luôn đi, sao lại bắt bà đi mua riêng một chuyến? Hóa ra cháu muốn rầm rộ tuyên bố chủ quyền, để người trong thị trấn đều biết Vân Thư bây giờ là vợ cháu.”
Phùng Viễn Sơn kể đơn giản cho bà cụ nghe chuyện tối nay.
Bà cụ Cố nghe xong sắc mặt lạnh đi, “Được rồi, bà biết rồi. Chuyện này bà ngoại nhất định sẽ lo cho cháu đâu vào đó. Không chỉ trong một ngày, mà không chỉ thị trấn mình, mà cả mấy thị trấn khác cũng phải biết Vân Thư là người của nhà mình. Đừng nói là có ý đồ xấu muốn động đến Vân Thư, ngay cả nói xấu Vân Thư một câu, cũng là gây sự với cả nhà họ Cố chúng ta.”
Phùng Viễn Sơn chưa bao giờ nghi ngờ sức chiến đấu của bà cụ, chắc chắn không cần đến một ngày, tất cả mọi người đều sẽ biết anh và cô sắp kết hôn, biết rồi mới có thể kiêng dè, bất kể là ai.
Hai bà cháu lại bàn bạc xong một loạt các việc sau khi dạm hỏi, thời gian có hơi gấp rút, nhưng cũng không phải là không kịp. Nhà mới đã có sẵn, ba món đồ vàng cưới bà đã chuẩn bị từ mấy năm trước rồi, những thứ khác chỉ cần có tiền là đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
Bà cụ Cố cuối cùng lại nhớ ra một chuyện, “Ngày mai đi dạm hỏi, có cần nói với bố cháu một tiếng không?”
Phùng Viễn Sơn nói, “Trước tiên không nói, đợi đến khi tổ chức đám cưới rồi nói.”
Bà cụ Cố cũng cảm thấy không nói thì thôi, dựa vào tính cách của Phùng Kính Phong, còn có người vợ lúc nào cũng muốn nhúng tay vào mọi chuyện của ông ấy, nói trước chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó.
Phùng Viễn Sơn đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên ghế, lại có vẻ muốn ra ngoài.
Bà cụ Cố nhìn anh, “Cháu lại muốn ra ngoài hả?”
Phùng Viễn Sơn nói, “Đi quanh nhà máy một vòng, dạo này buổi tối ở đó không yên tĩnh.”
Đôi mắt bà cụ Cố nheo lại, e rằng nơi không yên tĩnh vào buổi tối không phải là nhà máy bên kia rồi.