- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 138
Chương 138
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lâm Hạnh Chi sững sờ vài giây, rồi lại bật cười, chị ta thật sự đã đánh giá thấp con bé này rồi. Mấy năm nay chị ta ở ngoài cũng trải qua không ít những trường hợp lớn nhỏ, nhưng vẫn không rèn được vẻ điềm tĩnh như cô.
Lời đã nói đến nước này, chị ta cũng không giả vờ nữa, Lâm Hạnh Chi lấy thuốc lá ra khỏi túi, rút một điếu ngậm vào miệng, châm lửa, hít một hơi thật sâu, rồi nhả khói về phía mặt Thẩm Vân Thư.
“Vân Thư, chị đã nói em là người có bản lĩnh mà, vậy chị cũng không lãng phí thời gian, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau nhé. Mặc dù lúc đầu chị ly hôn với anh trai em, Tiểu Tri Ngôn là ở với anh ấy, nhưng bây giờ anh trai em không còn, chị là mẹ ruột của Tri Ngôn, quyền giám hộ thuộc về chị, bất kể là về tình cảm hay xét về mặt pháp luật, nó ở với chị đều là lẽ phải, em phải biết là chuyện này dù có ra tòa, thẩm phán cũng sẽ đứng về phía chị.”.
Thẩm Vân Thư tựa lưng vào ghế, “Chị chuẩn bị cũng khá kỹ đấy nhỉ, đã đi tìm người chuyên môn tư vấn qua rồi sao?”
Lâm Hạnh Chi có chút đắc ý, “Cũng không cần phải tìm người chuyên môn, chồng tương lai của chị là một luật sư, em biết luật sư làm gì không, chính là loại chuyên đi kiện tụng đấy.”
Thẩm Vân Thư khẽ nhướng mày, “Xem ra vị anh rể tương lai này mới là người có bản lĩnh thật sự đứng sau.”
Lâm Hạnh Chi cũng không phủ nhận, “Chị biết em thương Tiểu Tri Ngôn, coi nó là bảo bối, chăm sóc nó cũng rất chu toàn, vì vậy em chắc chắn không muốn làm lớn chuyện này ra tòa, để nó phải nhìn cô út và mẹ ruột của nó đánh nhau. Nếu em muốn chị từ bỏ quyền giám hộ thì dễ thôi, em đưa cho chị mười vạn tệ, chị lập tức viết văn bản, từ nay về sau chị sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tiểu Tri Ngôn nữa, chị chắc chắn sẽ làm được, nếu không thì chị sẽ đưa Tri Ngôn đi, nếu chị muốn, có thể cả đời em không thể gặp lại nó được.”
Thẩm Vân Thư cười, “Chị Hạnh Chi quả là quá coi trọng tôi rồi, vừa mở miệng đã đòi mười vạn tệ. Đừng nói mười vạn, đến một đồng xu tôi cũng không có, chị là mẹ ruột của Tiểu Tri Ngôn là đúng, nhưng mấy năm nay chị có gọi một cuộc điện thoại hay viết một lá thư nào không? Chưa nói đến việc chị có biết năm nay thằng bé cao bao nhiêu, đi giày cỡ nào, thích ăn gì, thích chơi gì, hay đã tiêm phòng những gì rồi. Chỉ cần đi trên đường, nếu chị và thằng bé vô tình gặp nhau đi lướt qua, chị có thể nhận ra đó là con trai của chị hay không?”
Tay Lâm Hạnh Chi đang kẹp điếu thuốc hơi run rẩy.
Thẩm Vân Thư không nhanh không chậm nói tiếp, “Không phải chỉ có cái anh luật sư gì đó của chị mới hiểu luật, còn người khác thì đều là mù luật, nói thật với chị, tôi thật sự không sợ ra tòa đâu. Thẩm phán đâu có thiên vị, cũng không thể vì chị ăn to nói lớn là ông ấy sẽ thiên vị chị được, có một số việc phải nói về sự thật và bằng chứng. Tiểu Tri Ngôn trước đây vẫn hay hỏi tôi mẹ thằng bé là người thế nào, tôi sẽ để thằng bé thấy mẹ mình là người ra sao, cần gì phải để thằng bé ôm ấp ảo tưởng nữa, có một số mối quan hệ để thằng bé nhận ra sớm, chưa chắc đã là chuyện xấu. Chị nói có đúng không, chị Hạnh Chi?”
Lâm Hạnh Chi ngay cả một câu cũng không nói tiếp được.
Thẩm Vân Thư đứng dậy, nhìn xuống chị ta, “Tôi không quan tâm chuyện này là ý của chị hay là của cái anh luật sư gì đó của chị. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với chị, nếu chị dám không chào hỏi tôi một tiếng mà trực tiếp xuất hiện trước mặt Tiểu Tri Ngôn … Chẳng phải chị cũng đã dò hỏi danh hiệu ông chủ Phùng rồi đấy nhỉ? Nếu chị và người đàn ông của chị cảm thấy cuộc đời này chưa làm điều gì phải hối hận, thì cứ theo xúi giục của anh ta thử lần này xem sao.”
Lời đã nói hết, Thẩm Vân Thư cũng cảm thấy không còn gì khác để nói với chị ta nữa, nhưng đi đến cửa phòng riêng, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhìn chị ta.
“Chị dâu, hôm nay là lần cuối cùng tôi gọi chị như vậy, chị có biết câu cuối cùng anh trai tôi nói trước khi trút hơi là gì hay không? Anh ấy nói cả đời này anh ấy có lỗi nhất với chị và Tiểu Tri Ngôn, anh ấy đã không cho chị một cuộc sống tốt đẹp, cũng hại Tiểu Tri Ngôn mất mẹ, nhưng chị hãy tự đặt tay lên lương tâm mà hỏi đi, anh ấy có từng bạc đãi chị tí xíu nào không?”
Cô nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, lạnh lùng nói, “Nếu bây giờ ngay cả lương tâm cơ bản chị cũng không còn, thì cứ ra tòa kiện tôi đi. Tôi và Tiểu Tri Ngôn sẽ đợi chị, chẳng phải chị đã nói rồi ư, anh trai tôi đang ở trên trời nhìn xuống đấy.”
Lúc Thẩm Vân Thư bước ra khỏi quán trà thì đã bình tĩnh lại, Cố Tùng Hàn thấy chị dâu đi ra, dụi tắt điếu thuốc, đi đến, chiếc điện thoại di động trong túi đúng lúc reo lên, anh ta tiện tay nghe máy.
Người đàn ông đeo kính liếc nhìn chiếc điện thoại di động của Cố Tùng Hàn, rồi nhìn Thẩm Vân Thư, cười với vẻ tự tin.
Thẩm Vân Thư cũng mỉm cười với anh ta, “Vẫn chưa biết phải xưng hô với anh thế nào?”
Người đàn ông đeo kính chỉ đáp, “Tôi làm luật sư, cứ gọi tôi luật sư Phương là được.”
Thẩm Vân Thư đánh giá anh ta, “Luật sư Phương gần đây có đắc tội với ai không, có định chạy trốn không, hay là nợ nần gì đó?”
Sắc mặt Phương Lỗi hơi biến đổi, rồi lại nhanh chóng khôi phục, cười nói, “Cô nói đùa rồi.”
Thẩm Vân Thư gật đầu, “Không có thì tốt nhất, tôi không đọc nhiều sách như luật sư Phương, cũng không hiểu luật pháp gì cả. Bình thường tôi chỉ thích xem kịch thôi, không biết luật sư Phương có biết những người trong kịch mà muốn kiếm tiền bất chính, cuối cùng đều có kết cục ra sao hay không?”
Nụ cười của Phương Lỗi vẫn đang cố duy trì.
Thẩm Vân Thư nói thẳng, “Mặc dù mỗi người có một cách chết thảm khác nhau, nhưng tóm lại cũng đơn giản thôi, đó là đều không được chết tử tế. Hy vọng luật sư Phương sẽ không trở thành một trong số đó.”
Mặt Phương Lỗi hoàn toàn sầm xuống.
Cố Tùng Hàn nắm chặt tay đặt vào môi mới không để bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên anh ta thấy mặt này của chị dâu, rõ ràng bình thường là một người dịu dàng như nước, nhưng khi mắng người thì cũng chẳng hề nể nang gì cả.
Phương Lỗi cười lạnh một tiếng, vung tay áo bước vào quán trà.
Cố Tùng Hàn đưa chiếc điện thoại di động trong tay cho Thẩm Vân Thư, cố nhịn cười nói, “Anh trai em gọi đến.”
Mặt Thẩm Vân Thư nhất thời hơi hồng lên, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mình, cũng không biết anh có nghe thấy lời cô nói không.
Cô ổn định lại cảm xúc, mới đưa điện thoại lên tai, bình thản “Alo” một tiếng.
Im lặng một lúc, điện thoại truyền đến giọng nói trầm ấm của anh, “Dáng vẻ bé mèo giương móng vuốt hung dữ với người khác chắc hẳn rất đẹp, tiếc là anh không được nhìn thấy.”