- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 147
Chương 147
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Màn đêm bao la, vạn vật tĩnh lặng.
Phùng Viễn Sơn dừng bước, quay người lại, nhìn cô với vẻ thích thú.
Thẩm Vân Thư cũng dừng lại, không chịu đi tiếp.
Hai hôm trước, cô cùng bà cụ xem phim truyền hình, người phụ nữ trong phim đã gọi chồng của mình như vậy, lúc đó anh vừa từ ngoài về, còn đứng lại xem TV một lúc.
Bà cụ trêu rằng cách gọi này nghe tình cảm hơn nhiều so với gọi thẳng tên, lúc đó anh đã nhìn cô, còn cô cúi đầu nhặt hẹ, giả vờ như không thấy để né tránh, không ngờ bây giờ lại bị Tiểu Tri Ngôn nhắc lại.
Tiểu Tri Ngôn thấy phản ứng của cô út và dượng út, lập tức tỉnh ngủ hẳn.
Cậu nhóc không biết “ông xã” nghĩa là gì, chỉ biết dượng út bây giờ trông giống như ông nội Khâu lúc giận dỗi, vẻ ngoài có vẻ đang tức giận nhưng thực ra chẳng giận tí nào.
Bà nội Khâu cũng gọi ông nội Khâu rất nhiều lần bằng nhiều cách khác nhau, nhưng ông nội Khâu đều không đáp lại, cuối cùng bà nội Khâu gọi một tiếng “ông xã”, tuy trên mặt ông nội Khâu không biểu lộ gì, nhưng thần sắc rõ ràng giống như con chó đen lớn ở đầu hẻm, mừng rỡ vẫy đuôi.
Cậu nhóc cũng muốn thấy dượng út biến thành chú chó lớn vẫy đuôi, chắc chắn sẽ rất vui.
Thẩm Vân Thư bị hai đôi mắt kia nhìn chăm chú, mặt có chút đỏ, cô quấn chặt chiếc áo cardigan đang mặc, điềm nhiên bước tới, véo nhẹ mũi Tiểu Tri Ngôn, “Cháu đã chuẩn bị xong hết đồ mang cho Tuế Tuế chưa? Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà dì Thanh Thanh rồi đấy.”
Tiểu Tri Ngôn bị cô út đánh lạc hướng, không còn quan tâm đến việc dượng út biến thành chú chó vẫy đuôi nữa, cậu nhóc vội vã quay về phòng để chuẩn bị quà cho Tuế Tuế, nhóc có quá nhiều thứ muốn mang đi, có lẽ cặp sách cũng không đủ chỗ.
Phùng Viễn Sơn nắm lấy tay cô, vừa xoa vừa cười lạnh, cô rất giỏi lừa người, lừa được cháu trai của cô, cũng lừa được cả anh, vậy nên cô nhìn Lục Chiêu chằm chằm như thế, còn không chắc là vì lý do gì.
Anh và Lục Chiêu là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, Lục Chiêu và họ Chu là cùng một kiểu, đều có bọ dạng tiểu bạch kiểm dễ lừa gạt các cô gái trẻ.
Cố Tùng Hàn vốn đang lo lắng về chuyện của nhà máy, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, anh ta càng lúc càng thấy ánh mắt của anh trai mình nhìn Lục Chiêu không đúng lắm, sao luôn cảm thấy có một luồng áp lực và sát khí vô hình.
Anh ta lặng lẽ huých vào Lục Chiêu, dùng ánh mắt hỏi: “Hôm nay cậu đã đắc tội gì với anh tôi à? Anh ấy tuy dữ, nhưng cũng không dễ dàng nhìn người khác như vậy đâu.”
Lục Chiêu cười khổ trong lòng, anh ta đã nghĩ rằng việc đồng ý đến nhà sếp ăn cơm hôm nay là một quyết định sai lầm, cái ý nghĩ nảy sinh từ lúc nào từ đâu của anh ta, đến cả Cố Tùng Hàn còn không giấu được, thì làm sao có thể giấu được ông chủ Phùng với đầu óc tinh tường.
Có vẻ như chuyện hôn sự mà gia đình giới thiệu, anh ta nên tranh thủ thời gian nghỉ Tết để xem mặt sớm, mấy năm tới anh ta không có ý định đổi sếp, vì vậy tốt nhất là không nên trở thành cái gai trong mắt của sếp, điều đó chẳng có lợi gì cho anh ta cả.
Thẩm Vân Thư dỗ Tiểu Tri Ngôn ngủ, độ ấm từ bàn tay anh lúc nãy xoa bóp vẫn còn lưu lại trên cổ tay cô vẫn chưa tan đi.
Có lẽ là do ảo giác của cô, nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay anh có gì đó không ổn, giống như lúc ở trong bếp, khi điện thoại di động của anh reo, anh đã nghe điện thoại và đi thẳng ra ngoài, trong khi trước đây anh nghe điện thoại chưa bao giờ tránh mặt cô.
Những việc Chu Thời Lễ đang làm bây giờ đã vượt quá mọi nhận thức của cô về anh ta, những lời anh ta nói có lẽ không chỉ đơn thuần là để làm cô khó chịu, làm cô bực mình.
Thẩm Vân Thư đắp lại chăn cho Tiểu Tri Ngôn, hôn lên gò má hồng hào của cậu nhóc, nhẹ nhàng đứng dậy, ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Sau đó cô sang phòng Nhã Lâm, trải giường cho cô nàng, rồi cho hai túi chườm nóng vào trong chăn, làm như vậy, khi cô nàng đi ngủ chăn sẽ không còn lạnh buốt, cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Cô khoác áo khoác, muốn sang viện phía đông xem sao, khi đi ngang qua bàn trà, cô thấy một chồng tạp chí ở trên đó thì dừng lại, chắc là hôm nay anh mang từ thành phố về, ngày xuất bản đều là gần đây nhất.
Khóe môi cô bất giác cong lên, cô cầm lấy cuốn ở trên cùng, lật xem, một trang ở giữa bị gấp lại, ánh mắt cô dừng lại ở trang đó, đọc kỹ hai lần, mắt ánh lên vẻ lấp lánh.
Triển lãm thời trang quốc tế Trung Quốc lần thứ nhất sẽ được tổ chức tại thủ ô vào mùa xuân năm sau, các doanh nghiệp liên quan đến thời trang trên khắp cả nước, bất kể là doanh nghiệp nhà nước hay tư nhân, đều có thể tham gia, và còn có các công ty, doanh nghiệp nước ngoài cũng sẽ đến.
Mặc dù nhà máy của bọn cô vẫn chưa đủ điều kiện để tham gia, cũng không có đủ kinh phí, nhưng bọn cô có thể đi với tư cách là khán giả để học hỏi.
Những dịp như thế này sẽ quy tụ các doanh nghiệp và nhân tài xuất sắc trong ngành, điều này không chỉ giúp bọn cô mở mang tầm mắt, mà có thể còn giúp bọn cô quen biết thêm nhiều khách hàng và mối quan hệ.
Ngày mai khi đến nhà chị Thanh Huỳnh, cô sẽ rủ anh Thu Minh, cùng bọn họ bàn bạc về chuyện này, mặc dù chi phí cho chuyến đi chắc chắn không nhỏ, nhưng Thẩm Vân Thư cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Khó trách anh lại hỏi cô muốn được ban thưởng, hôm nay anh đi thành phố có việc phải bàn với người ta, lại còn dành thời gian đưa Tiểu Tri Ngôn đi bái sư, còn có thể nhớ mua tạp chí cho cô, thậm chí còn đánh dấu cả những điểm quan trọng cho cô nữa.
Thẩm Vân Thư tách riêng cuốn tạp chí này ra, cho vào túi để ngày mai mang đến cho chị Thanh Huỳnh và anh Thu Minh xem, cô cất gọn những cuốn tạp chí khác, rồi đi thẳng sang viện phía đông, bước chân cô lẹ làng hơn mà chính cô cũng không nhận ra.
Nhưng khi đến gần cổng sân, nghe thấy tiếng nói từ bên trong vọng ra, bước chân nhanh nhẹn của cô dần dừng lại.