- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tiểu Tri Ngôn ngồi ở yên sau xe đạp, hai chân nhỏ nhắn vui vẻ vung vẩy, luyên thuyên kể với cô út mọi chuyện hôm nay ở trường, miệng nói không ngừng nghỉ.
Đột nhiên, cậu nhóc nhớ ra điều gì đó, nhoài người về phía trước nhìn Thẩm Vân Thư, “Cô út ơi, tối nay có phải cháu sẽ ngủ một mình không ạ?”
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn cũng lặng lẽ rũ xuống khuôn mặt cô.
Thẩm Vân Thư thoáng ngưng lại, không nhìn anh, chỉ đặt cằm lên cánh tay anh, quay người nhìn bé con phía sau, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Tri Ngôn ngủ một mình có sợ không?”
Tiểu Tri Ngôn suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi lắc đầu, “Không sợ ạ, cô giáo bảo chúng cháu phải học làm một bạn nhỏ dũng cảm, cháu sắp lớn thêm một tuổi rồi, nên cháu phải dũng cảm hơn một chút.”
Thẩm Vân Thư cười, véo nhẹ mũi cậu nhóc, “Tiểu Tri Ngôn của chúng ta giỏi thật.”
Tiểu Tri Ngôn được khen thì ngượng ngùng, úp mặt vào lưng Phùng Viễn Sơn, chỉ lộ ra vành tai đỏ ửng, dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu y hệt cô út của nhóc.
Phùng Viễn Sơn cõng một người trên lưng, ôm một người trong lòng, tốc độ xe không giảm, đầu gối Thẩm Vân Thư hơi cong, thỉnh thoảng lại chạm vào chân anh, tiếng vải quần áo ma sát khe khẽ, hòa vào tiếng tuyết rơi lách tách và tiếng chuông xe đạp leng keng, chỉ có hai người họ có thể nghe thấy, nhẹ nhàng rồi lại dồn dập khuấy động màng nhĩ.
Xe của Cố Tùng Hàn từ phía sau đuổi theo, anh ta hạ cửa kính xe, huýt sáo trêu chọc Tiểu Tri Ngôn, “Tiểu Tri Ngôn, có muốn để dượng út của cháu với chú thi xem ai về đến nhà trước không?”
Tiểu Tri Ngôn phấn khích, không gọi chú nữa mà gọi thẳng là dượng út, cậu nhóc kéo áo Phùng Viễn Sơn, nũng nịu nói, “Dượng út, chúng ta đừng để chú Cố vượt qua nhé.”
Phùng Viễn Sơn một tay giữ vững tay lái, tay kia vươn ra phía sau kéo cánh tay Tiểu Tri Ngôn vòng qua eo mình, “Ôm chặt vào, dượng út sắp tăng tốc rồi.”
Tiểu Tri Ngôn lập tức ôm chặt dượng bằng cả hai tay, “Dượng út, cháu đã ôm chặt rồi ạ!”
Thẩm Vân Thư hơi lo đường trơn trượt, cô ngả đầu ra sau nhìn anh.
Phùng Viễn Sơn chạm cằm vào trán cô xoa xoa, thấp giọng nói, “Không sợ.”
Giọng anh trầm ổn kiên định, từ từ xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô, Thẩm Vân Thư nép chặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, đưa tay gạt đi những bông tuyết đọng trên sống mũi cao của anh, một góc khăn quàng đỏ bay phấp phới trong gió khi xe tăng tốc, tiếng cười khúc khích của Tiểu Tri Ngôn cũng tan vào trong gió tuyết.
Ánh mắt của những người qua đường đều không tự chủ bị gia đình ba người trên chiếc xe đạp này thu hút.
Thần sắc người đàn ông kiên nghị như ngọn núi cao vời vợi, che chắn người phụ nữ trong lòng khỏi gió tuyết, ánh mắt người phụ nữ nhìn anh như tuyết tan vào trong mắt, vương vấn sự dịu dàng mà chính cô cũng không hay biết, đứa trẻ ngồi ghế sau như một búp bê trong tranh tết tinh nghịch, chỉ nghe tiếng cười thôi cũng đủ biết cậu nhóc vui vẻ đến nhường nào.
Chu Thời Lễ lái chiếc xe mới mua làm của hồi môn của nhà Tần Tương Tương, đi theo dòng xe chậm rãi, lúc đi lúc dừng, ánh mắt u ám của anh ta rơi vào phía trước, muốn thu lại nhưng phát hiện mình không thể cử động được.
Anh ta nghĩ rằng bây giờ mình đã có tất cả, nhà ở thành phố, xe hơi mới, một vị hôn thê gia thế và công việc đàng hoàng, trong mắt chỉ có anh ta, và đi đâu mọi người cũng xúm lại gọi một tiếng “Thư ký Chu”.
Vì vậy, mỗi lần đứng trước cô, dù có chút hổ thẹn, nhưng cũng không quá nhiều, bởi vì anh ta biết lựa chọn của mình không sai, dù là ai đi nữa, dù do dự nhiều hay ít, cuối cùng cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như anh ta.
Cho đến khoảnh khắc này, anh ta mới triệt để nhận ra rằng mình đã sai lầm một cách thảm hại, tất cả những gì Phùng Viễn Sơn đang có trong vòng tay lẽ ra phải là của anh ta, nhưng anh ta đã tự tay vứt bỏ tất cả.
Cố Tùng Hàn nhìn chiếc xe nhập khẩu phía sau qua gương chiếu hậu, khinh thường khịt mũi.
Anh trai của anh ta mà mua một chiếc xe như vậy thì cũng không phải không mua nổi, chỉ là bây giờ tất cả tiền đều đổ vào nhà máy, bọn họ chỉ có thể lái chiếc xe cũ đã tróc sơn này đi khắp nơi, đợi một hai năm nữa, cái loại xe của mấy quỷ lùn này thấm vào đâu, anh ta sẽ xúi anh trai mua cho chị dâu một chiếc Mercedes lớn, đến lúc đó cứ để chị dâu lái xe vòng vòng trước mặt thằng nhãi ranh này vài vòng, xem có tức chết thằng nhãi này hay không.
Cố Tùng Hàn sung sướng tưởng tượng ra cảnh đó, theo dòng xe di chuyển chậm chạp về phía trước, dường quá tắc, dù anh ta lái xe, nhưng khi về đến nhà, cơm canh đã được dọn lên bàn.
Tiểu Tri Ngôn đắc ý lè lưỡi chọc anh ta, xe của chú Tiểu Cố lái chậm chết được, còn không bằng rùa bò, vẫn là dượng út của mình là lợi hại nhất.
Cố Tùng Hàn nhấc bổng cậu nhóc từ dưới đất lên, “Vậy thì hôm nay Tiểu Tri Ngôn đã thắng cuộc thi, tối nay sẽ thưởng cho cháu ngủ cùng chú Tiểu Cố nhé.”
Chưa kịp đợi Tiểu Tri Ngôn nói gì, bà cụ Cố đã vỗ vào lưng anh ta, “Cháu ngủ thì ngáy, nghiến răng còn đạp chăn, ngủ như chết ấy, ai ngủ với cháu thì người đó chịu tội mất.”
Bà lại nhìn Tiểu Tri Ngôn, dịu dàng dỗ dành, “Tiểu Tri Ngôn tối nay ngủ với bà cố có được không? Bà cố sẽ kể nhiều chuyện lắm.”
Tiểu Tri Ngôn gãi gãi đầu, có vẻ khó xử nhìn bà cố, “Bà cố ơi, cháu vừa mới nói với cô út là cháu phải học làm một bạn nhỏ dũng cảm, tối nay cháu phải ngủ một mình, cháu không thể nói mà không giữ lời được, bà cố xem thế này có được không ạ, tối nay cháu làm một đêm bạn nhỏ dũng cảm trước, đợi tối mai cháu sẽ nghe bà cố kể chuyện nhé.”
Bà cụ Cố bị giọng điệu ra vẻ người lớn của cậu nhóc chọc cười, bà xoa xoa mái tóc xoăn tít của cậu nhóc, hiền từ nói, “Tiểu Tri Ngôn của chúng ta còn nhỏ mà, không cần vội vàng học làm bạn nhỏ dũng cảm đâu ha.”
Tiểu Tri Ngôn nghiêm túc lắc đầu, “Cô út và dượng út tối nay muốn sinh em bé, cháu sắp làm anh rồi, cháu phải dũng cảm hơn một chút, sau này mới có thể bảo vệ em trai em gái.”
Thẩm Vân Thư đã bước ra khỏi bếp, nghe thấy lời Tiểu Tri Ngôn nói, lập tức đẩy Phùng Viễn Sơn đang đi theo sau cô, rồi lại quay ngược trở lại, cô cầm giẻ lau chùi bếp sạch sẽ, lại mở lò than xem lửa bên trong.