- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 108
Chương 108
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Trong lòng Phùng Viễn Sơn ngập tràn cơn tức, ban đầu anh vẫn chưa hiểu ý cô nói không dùng được là gì, đợi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, mặt anh tối sầm lại, nghiến răng nói, “Thẩm Vân Thư, đợi năm mươi năm nữa em hãy lo chuyện đó cũng chưa muộn.”
Năm mươi năm nữa… Thẩm Vân Thư sờ mu bàn tay lạnh như băng của anh, trong lòng vô cùng hoài nghi về câu nói đó.
Trương Minh Đạt chỉ lớn hơn anh vài tuổi, vậy mà hai năm nay đêm nào cũng bị Trần Mỹ Na mắng là không dùng được, cô nhìn Trương Minh Đạt đi đứng đều thấy chân tay lảo đảo, rã rời, cả người không chút sức sống.
Tuy không thể so sánh anh với Trương Minh Đạt, nhưng cuốn sách mà chị Thanh Huỳnh đưa cho cô có viết, thời kỳ sung mãn của đàn ông cũng giống như một đóa hoa đang nở rộ, chỉ kéo dài vài năm, rồi sẽ có lúc tàn phai.
Sau này cô vẫn phải thỉnh thoảng tẩm bổ cho anh, nhưng phải làm sao để anh không phát hiện ra, nhìn vẻ mặt giận dữ của anh bây giờ, cô biết anh rất quan tâm đến chuyện này, tâm lý đàn ông dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng cần được giữ gìn lòng tự trọng, cô không nên nói thẳng như vậy.
Thẩm Vân Thư nâng mặt anh lên, ngón tay cái xoa xoa sau tai anh, dịu dàng trấn an, “Em không lo cho anh, em chỉ nhắc nhở thôi, em biết anh ghê gớm mà.”
Phùng Viễn Sơn bị cô chọc cho tức mà bật cười, cô còn biết cách an ủi người khác nữa, lại còn biết cả sự ghê gớm của anh.
Nếu cô biết anh ghê gớm, bây giờ trong đầu cô sẽ không nghĩ lung tung như vậy, tuy cô không nói ra, nhưng đôi mắt này của cô cơ bản không thể lừa dối ai.
Phùng Viễn Sơn muốn ném cô trở lại giường và ‘dạy dỗ’ thêm một lần nữa cho cô ngoan ngoãn, nhưng khi anh vén ống quần lên và nhìn thấy đầu gối của cô, mọi cơn giận dữ đều tan biến, trong lòng chỉ còn lại sự tự trách.
Da cô vốn trắng trẻo mềm mại, chỉ cần va chạm nhẹ một chút cũng để lại dấu vết, bây giờ đầu gối cô đã bầm tím, còn có vài chỗ bị trầy xước, chỉ nhìn thôi cũng khiến người thấy đau.
Phùng Viễn Sơn quỳ một gối xuống đất, nhìn vào chân cô, muốn chạm vào nhưng lại sợ làm cô đau, “Có đau không?”
Đau thì cũng hơi đau, hôm nay cô không mặc quần bông ở trong, sợ cọ vào vết thương, chỉ mặc một chiếc quần nỉ rộng rãi. Nhưng cũng chưa đến mức không đi lại được, Thẩm Vân Thư thành thật trả lời, “Có một chút, em đã bôi thuốc rồi, dưỡng vài ngày sẽ khỏi thôi.”
Phùng Viễn Sơn cúi người, đặt môi lên đầu gối cô, giọng nói khàn khàn, “Anh xin lỗi, bé mèo.”
Thẩm Vân Thư sờ cằm anh đang căng cứng, khẽ nói, “Cũng không nghiêm trọng lắm, tuy tối qua em muốn anh vui vẻ, nhưng em cũng… cảm thấy thoải mái mà, chỉ là sau này anh phải thương em hơn một chút, một hai lần thì được, chứ cả đêm thì em không chịu nổi anh… dày vò nhiều lần như vậy đâu.”
Mặt cô nóng bừng, lời nói tuy ngập ngừng nhưng mỗi chữ đều khiến người ta cảm thấy xót xa.
Lòng Phùng Viễn Sơn bị cô níu chặt, anh nâng tay cô lên, hôn lên đầu ngón tay cô, cảm thấy thương cô đến mấy cũng chưa đủ.
Thẩm Vân Thư nhìn sườn mặt cúi xuống của anh, trong lòng dâng lên cảm giác mềm nhũn, khác lạ, cô đưa tay nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen của anh.
Ánh nắng ban mai tĩnh lặng, trêu chọc lòng người.
Ngoài sân có tiếng bước chân, tay Thẩm Vân Thư trên người anh cứng đờ, chú ý chuyển ra bên ngoài, “Có phải bà ngoại đến không?”
Phùng Viễn Sơn đứng thẳng người lên, nhìn vẻ sợ sệt của cô, khóe môi nhếch lên cười, “Bà ngoại đến thì em sợ gì, chúng ta có làm gì xấu đâu.”
Thế này còn chưa gọi là làm chuyện xấu sao, Thẩm Vân Thư đỏ mặt đá anh một cái, “Anh ra ngoài xem thử đi.”
Bà cụ Cố chỉ đứng ngoài sân gọi Phùng Viễn Sơn một tiếng chứ không vào nhà, bà cụ không biết chuyện Thẩm Vân Thư bị xe đụng hôm qua, vừa nghe Cố Tùng Hàn nhắc qua đã giật mình, vội vàng qua xem, bị thương ở đầu gối không phải chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện ngay, nếu không để lại di chứng, về già sẽ khổ sở lắm.
Phùng Viễn Sơn lên tiếng đáp lại bà cụ Cố, rồi cúi người cắn môi cô mấy cái, sau đó, anh lấy tấm chăn đắp lên chân cô, không chút hoang mang đi ra khỏi phòng.
Thẩm Vân Thư vùi mình vào ghế sofa, lấy tấm chăn che đi khuôn mặt đang nóng bừng, cô dường như không bao giờ học được sự điềm tĩnh của anh khi gặp chuyện, sau này nếu có con, tính cách giống anh cũng tốt, chờ khi nhận ra mình đang nghĩ gì, mặt cô lại càng nóng thêm một tầng.
Ngoài sân, Phùng Viễn Sơn nói sơ qua tình hình đầu gối của Thẩm Vân Thư cho bà cụ, anh lại ghé sát vào bà cụ hơn, không muốn người trong phòng nghe thấy, nói nhỏ hai câu.
Phùng Nhã Lâm tuy bốc đồng nhưng không dám nói dối anh, nếu không phải do Hà Yến Đình nói, thì người có thể liên lạc với bên đó, hơn phân nữa là bà cô kia.
Mấy năm nay anh nể mặt bà cụ, ở nhiều chuyện đều giữ thể diện cho họ, nhưng nếu họ dám có ý định tới trên người cô, thì đừng trách anh ra tay tàn nhẫn, làm việc dứt khoát.
Bà cụ Cố vừa nghe Phùng Viễn Sơn nói, liền nhớ đến cuốn sổ ghi số điện thoại của bà có vẻ như đã bị ai đó đụng vào, bà trầm mặt xuống, nói với Phùng Viễn Sơn, “Chuyện này cháu không cần bận tâm, để bà lo.”
Bà trở về căn viện phía đông, đi thẳng vào nhà, bà nâng cốc nước trên bàn lên, uống cạn một hơi, rồi lấy cuốn sổ điện thoại ra khỏi tủ, tìm số nhà Phùng Kính Phong, bấm số, điện thoại nối máy, bà không đợi bên kia lên tiếng, trực tiếp mắng.
“Phùng Kính Phong, mày cũng được lắm, cả thiên hạ cũng không có ông bố chồng nào chạy đến trước mặt con dâu mà ra oai như mày đâu, mày là người đầu tiên đấy, tao thấy những năm nay mày sống quá yên ổn rồi. Viễn Sơn nể mặt mày, mày lại thật sự nghĩ mấy năm nay mình đã làm tròn bổn phận người bố rồi sao, thằng bé khó khăn lắm mới tìm được một cô gái vừa ý, mày không mong thằng bé sống hạnh phúc êm ấm thì thôi, lại còn chạy đến đây phá rối, tao nói cho mày biết, nếu mày dọa cháu dâu tao chạy mất, thì mày cứ đợi tao đến tận nhà tìm mày đi, tao sẽ đứng trước cửa nhà mày mắng ba ngày ba đêm, để mày nhớ lại những chuyện mày đã làm ngày xưa, lúc đó mày sẽ biết mình có đủ tư cách làm bố người ta hay không liền!”
Chung Tình đợi bà cụ Cố mắng đã đời xong, mới có thể lên tiếng nói được một câu, bà ta cười ngượng nghịu, “Cụ nhà, là con đây ạ, Kính Phong anh ấy bây giờ không có nhà, anh ấy ra ngoài rồi, hay đợi anh ấy về, con bảo anh ấy gọi lại cho cụ nhé.”
Bà cụ Cố nghĩ thầm, tôi còn không biết là cô sao, tôi có mắng Phùng Kính Phong thì cô cũng phải nghe, nếu những năm nay không có cô ở giữa nhảy nhót quấy rầy, cũng không chắc đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bà cụ lạnh lùng nói, “Không cần đâu, cô cứ chuyển lại nguyên văn những lời tôi vừa nói cho cậu ta nghe là được, tôi lười nói nhiều với cậu ta.”