- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 102
Chương 102
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thẩm Vân Thư nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, dùng ngón tay khều khều một góc chăn, cô sững sờ một lúc, rồi xuống giường, cô sang phòng bên cạnh xem Tiểu Tri Ngôn, rồi bưng cốc nước mật ong đang ủ trên bếp than vào đặt ở tủ đầu giường, sau đó cô cầm quần áo đã đặt sẵn trên lò sưởi, đi đến trước cửa phòng tắm, gõ hai cái: “Quần áo thay em để ở cửa cho anh rồi nhé.”
Tiếng nước chảy bên trong dừng lại, đáp lại cô một tiếng “Ừ.”
Thẩm Vân Thư lấy đầu mũi chân chạm vào tường, im lặng một lúc lâu, khẽ hỏi: “Anh sao vậy, uống rượu thấy khó chịu hả?”
Phùng Viễn Sơn trả lời một cách ngắn gọn: “Không có.”
Thẩm Vân Thư lại hỏi: “Anh có đói không, có cả mì và hoành thánh, anh muốn ăn gì, em đi làm cho anh một ít nhé.”
Phùng Viễn Sơn đáp lại: “Không đói.”
Thẩm Vân Thư suy nghĩ một lúc, cân nhắc mở lời: “Hôm nay em….”
Cô định nói hôm nay em đã gặp bố anh rồi, nhưng lời còn chưa dứt, cánh cửa đóng chặt từ bên trong đã mở ra, cô bị kéo thẳng vào trong, anh ép cô vào sau cánh cửa, hơi thở nồng mùi rượu tràn ngập bao trùm lấy cô.
Cắn nuốt, gặm lấy, v**t v*, tay và miệng anh cùng lúc, mỗi nơi đi qua đều khuấy lên một cơn run rẩy, chẳng mấy chốc Thẩm Vân Thư đã mềm nhũn trong vòng tay anh, cô cảm nhận được sự bực tức không tên trong hơi thở của anh, kiễng chân ngước mặt đón nhận tất cả những gì anh dành cho cô tay cô nhẹ nhàng xoa sau gáy anh, muốn trấn an anh một chút.
Sự ngoan ngoãn và cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay cô đã phần nào xoa dịu cơn tức giận vì tối nay không nhận được điện thoại của cô, anh cắn vào khóe môi cô, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”
Thẩm Vân Thư th* d*c trả lời: “Anh Viễn Sơn….”
Phùng Viễn Sơn không hài lòng với cách gọi này, anh Thời Lễ, anh Thu Minh, ai với cô cũng là “anh”, lực đạo trên ngón tay anh từ từ tăng thêm: “Anh là người đàn ông của em, không phải anh trai em, nghĩ lại xem anh là ai.”
Thẩm Vân Thư bị anh giày vò đến run rẩy khắp người, giọng nói mang theo cả tiếng nức nở: “Viễn Sơn.”
Gân cổ của Phùng Viễn Sơn cuộn lại, anh lại m*t lấy môi cô: “Ngoan, gọi lại lần nữa.”
Thẩm Vân Thư bị anh dụ dỗ, run rẩy gọi thêm một tiếng “Viễn Sơn.”
Phùng Viễn Sơn hôn cô càng dịu dàng hơn như một phần thưởng, nhưng động tác của bàn tay lại dữ dội và phóng túng.
Thẩm Vân Thư không chịu nổi sự giày vò như hai tầng trời băng cùng lửa thế này, tiếng r*n r* nghẹn trong cổ họng dần dần không thể kiềm chế được, tràn ra từ môi cô hòa vào hơi thở nóng bỏng của anh.
Phùng Viễn Sơn nhìn chăm chú vào biểu cảm trên khuôn mặt cô, đến giây phút cuối cùng mới buông tay và rời môi khỏi môi cô.
Môi Thẩm Vân Thư khẽ hé mở, đáy mắt phủ hơi nước, nhìn anh một cách quyến rũ mê ly, và có cả sự nghi hoặc khó hiểu.
Phùng Viễn Sơn chậm rãi lau đi sợi chỉ bạc dính ở khóe môi cô, giọng khàn khàn nói: “Chẳng phải em không cho anh giày vò em sao? Nếu anh đã hứa thì phải giữ lời.”
Thẩm Vân Thư nấc lên một tiếng, vừa tủi thân vừa bối rối, vậy thì anh đừng đến trêu chọc cô, bây giờ cô bị anh làm cho nửa vời khó chịu.
Phùng Viễn Sơn nghiền môi cô: “Khó chịu à?”
Thẩm Vân Thư quay đầu đi, không cho anh chạm vào.
Phùng Viễn Sơn đưa ra cách giải quyết cho cô: “Khó chịu thì em có thể giày vò anh.”
Thẩm Vân Thư trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không mắc bẫy, anh cố ý thôi, cô sẽ không tự vả vào mặt mình đâu.
Cái nhìn trừng trừng đó giống như đang làm nũng hơn là giận dỗi, Phùng Viễn Sơn cười khẽ một tiếng: “Vậy thì anh không giúp em được rồi.”
Thẩm Vân Thư nhìn khuôn mặt tối nay cuối cùng cũng nở nụ cười của anh, trong lòng lại mềm lại, cô đưa tay lên, ch*m r** v**t v* đường quai hàm sắc nét của anh, khẽ hỏi: “Có phải chuyện tối nay bàn không được thuận lợi hay không?”
Phùng Viễn Sơn không muốn nói nhiều chuyện khác, chỉ nói: “Có chút.”
Thẩm Vân Thư tựa vào vai anh, hai tay ôm lấy eo anh: “Không sao đâu, chuyện không thuận lợi là bình thường mà, anh giỏi giang như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết thôi.”
Phùng Viễn Sơn lơ đãng vuốt tóc cô: “Trong lòng em anh giỏi đến vậy sao?”
Thẩm Vân Thư vùi đầu vào lòng anh gật đầu: “Trong lòng em, anh luôn là người giỏi nhất trên đời này.”
Không gian ẩm ướt im lặng bao trùm.
Một lúc lâu sau, Phùng Viễn Sơn nâng cằm cô lên, nụ cười trên mặt đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt bình tĩnh đầy vẻ dò xét, anh chậm rãi nói: “Thẩm Vân Thư, cả ngày em toàn rót thuốc mê cho anh, vậy em đã tự ăn được bao nhiêu rồi?”
Thẩm Vân Thư thấy sự xa cách và lạnh lùng đột ngột trong biểu cảm của anh, trong lòng tê rần, cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại thẳng lưng nhìn thẳng vào anh: “Anh hôn em đến nỗi trong miệng toàn là mùi của anh, anh nói xem em đã ăn được bao nhiêu.”