- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thẩm Vân Thư không thể đẩy anh ra, đành để anh ôm, hơi ấm từ cơ thể anh bao bọc lấy cô, dần xoa dịu cơn giận của cô.
Cô rầu rĩ nói: “Sao anh lại lừa em, em không thích như vậy đâu.”
Phùng Viễn Sơn xoa đầu cô: “Cũng không hẳn là lừa, vé xe cuối năm khó mua lắm, vé máy bay này cũng mới đặt tạm sáng nay thôi, ban đầu anh định nếu không được thì sẽ lái xe về, như vậy phải đến thứ Sáu mới về nhà được.”
Chút giận còn sót lại trong lòng Thẩm Vân Thư cũng tan biến hết, cô dụi đầu vào vai anh, cánh tay còn lại thử nâng lên định ôm lại anh, tiếng chuông xe đạp vang lên từ đằng xa, cô vội vàng hạ tay xuống, luống cuống đứng thẳng dậy khỏi vòng tay anh: “Anh mau buông em ra, có người đến rồi.”
Phùng Viễn Sơn không hề hoảng hốt, cúi xuống hôn lên môi cô rồi mới buông ra, anh đặt chiếc bánh kem vào giỏ xe, rồi nhận lấy chiếc xe đạp từ tay cô, vẻ mặt điềm tĩnh lại thong dong.
Chiếc xe của người đi đường ngày càng đến gần, Thẩm Vân Thư giấu mặt vào trong khăn quàng cổ, vì khẩn trương, cô vô thức nắm lấy một góc áo của anh và lùi lại hai bước.
Phùng Viễn Sơn nghiêng người che chắn cho cô, đợi khi người qua đường đi xa, anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, kéo cô ra khỏi phía sau lưng anh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa trắng vì sợ hãi của cô, anh trêu chọc: “Em cũng chỉ có gan trêu chọc anh qua điện thoại mà thôi.”
Thẩm Vân Thư vẫn chưa hết hoảng hồn, tim đập nhanh bất thường, đây là giữa đường phố, anh ôm cô đã đành, lại còn hôn cô nữa.
Cô dùng sức véo vào kẽ tay anh, hạ giọng nói: “Nếu anh bị người ta bắt vì tội lưu manh, đừng mong em đi cứu anh.”
Phùng Viễn Sơn cười: “Anh hôn vợ anh, sao lại thành lưu manh được?”
Thẩm Vân Thư đáp lại: “Em đâu có mang theo giấy đăng ký kết hôn, ai mà biết em là vợ anh.”
Phùng Viễn Sơn đưa ra giải pháp cho cô: “Vậy thì sau này cứ mang theo giấy đăng ký kết hôn bên mình.”
Thẩm Vân Thư khựng lại, đá một cú vào chân anh, rồi hất tay anh ra, nhanh chóng đi qua con hẻm yên tĩnh và ra đến con phố đông người qua lại.
Cô lại kéo khăn quàng che đi khuôn mặt đang nóng bừng, từ nay về sau, khi đi cùng anh, nhất quyết không được đi vào những con hẻm vắng người, cô không muốn phải đến mức ở giữa phố mà phải đưa giấy đăng ký kết hôn ra để chứng minh cô và anh là vợ chồng.
Phùng Viễn Sơn đẩy xe đi theo sau cô, cũng không vội đuổi kịp, gió lướt qua tóc cô rồi lại xuyên qua kẽ tay anh, hai người một trước một sau đi trong ráng chiều của buổi hoàng hôn, rõ ràng là cách một khoảng, nhưng hơi thở lại như hòa vào làm một.
Thẩm Vân Thư đi đến con hẻm gần nhà, từ xa đã thấy một đứa bé ngồi xổm trước cửa, thậm chí còn không mặc áo khoác, cô bước nhanh đến, gọi: “Tiểu Tri Ngôn.”
Tiểu Tri Ngôn nghe thấy tiếng cô út, đứng dậy và chạy như bay về phía Thẩm Vân Thư.
Thẩm Vân Thư bế cậu nhóc lên, sờ bàn tay lạnh cóng của nhóc, lòng có chút lo lắng, cô tháo khăn quàng cổ trên cổ mình quấn vào người nhóc, dịu dàng hỏi cậu nhóc đang rúc trong lòng mình: “Sao lại một mình chạy ra ngoài này?”
Giọng Tiểu Tri Ngôn không còn vẻ lanh lợi thường ngày, có chút buồn bã: “Cháu nhớ cô út, cô út lại mãi chưa về.”
Thẩm Vân Thư hôn lên mái tóc xoăn của cậu nhóc: “Là cô út không tốt, mấy ngày nay cô út hơi bận nên không thể đón cháu tan học được, ngày mai cô út sẽ đi đón cháu, như vậy cháu vừa tan học là có thể gặp cô út rồi.”
Tiểu Tri Ngôn ôm chặt cổ Thẩm Vân Thư, không chịu ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cô út bận, bà cố đi đón cháu cũng được mà, chỉ là hôm nay cháu có hơi nhớ cô út thôi.”
Phùng Viễn Sơn đẩy xe đến, dựng xe, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên vai Tiểu Tri Ngôn, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Vân Thư lắc đầu, cảm nhận được chút ẩm ướt trên cổ, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng, cũng không biết có phải cậu nhóc gặp chuyện gì ở trường không, sáng mai cô phải đến hỏi giáo viên mới được.
Trong sân vọng ra tiếng gọi đầy lo lắng của bà cụ: “Tiểu Tri Ngôn!”
Thẩm Vân Thư vội vàng đáp lại và đi vào sân: “Ở đây này, bà ngoại.”
Tiểu Tri Ngôn dụi mắt vào áo của cô út, ngẩng đầu lên cũng đáp lại: “Bà cố ơi, cháu ở đây này.”
Bà cụ Cố cuống quýt chạy đến theo tiếng gọi, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy Tiểu Tri Ngôn trong lòng Thẩm Vân Thư, bà vỗ ngực, cuối cùng cũng yên tâm: “Bà vào nhà vệ sinh một lúc, quay ra đã không thấy đâu nữa rồi, bà cứ tưởng thằng bé chạy sang bên các cháu, sang đấy tìm không thấy người, làm bà giật cả mình.”
Thẩm Vân Thư vỗ lưng giúp bà cụ th* d*c, rồi nhìn Tiểu Tri Ngôn, nghiêm giọng nói: “Tiểu Tri Ngôn, lần sau cháu đi đâu phải nói với bà cố nhé, đặc biệt là không được tự ý chạy ra ngoài một mình, nếu không bà cố không tìm thấy cháu sẽ rất lo lắng đấy.”
Tiểu Tri Ngôn nhận ra lỗi của mình, vươn người ra lau mồ hôi cho bà cụ Cố: “Bà cố ơi, cháu xin lỗi ạ, cháu nghĩ cô út sắp về rồi, nên ra đứng đợi cô út ở cửa, từ nay về sau cháu đi ra ngoài sẽ nói với bà cố, bà cố đừng lo lắng nhé.”
Bà cụ Cố xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Đứa trẻ ngoan, cũng tại bà, đi vệ sinh lâu quá.”
Phùng Viễn Sơn nhìn sắc mặt bà cụ Cố: “Bà lại thấy không khỏe ạ?”
Bà cụ mà bực mình trong lòng là dễ đi vệ sinh lâu.
Bà cụ Cố xua tay: “Không có gì, buổi chiều thèm ăn nên ăn thêm hai quả hồng, thấy hơi khó chịu trong người.”
Bà lại nói: “Bà cô của cháu vừa đến, bảo là cãi nhau với con dâu, muốn ở lại mấy ngày.”
Phùng Viễn Sơn nhíu mày.
Thẩm Vân Thư nhìn anh.
Vẻ mặt Phùng Viễn Sơn lại giãn ra đôi chút, anh kéo lại cổ áo đang mở của cô, nói: “Là em gái ruột của ông ngoại chúng ta.”
Thẩm Vân Thư gật đầu, cô chưa gặp nhiều người thân bên phía anh, trước đây có nghe bà cụ nhắc đến bà cô này một lần, nói là đã gả đến trấn Thanh Thủy, cô nhớ lúc đó bà cụ nhắc đến bà cô này đã thở dài một hơi rất sâu, bà cụ không nói gì thêm, cô cũng không hỏi nhiều.