- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 117
Chương 117
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tiểu Tri Ngôn và Tuế Tuế nằm úp sấp trước cửa sổ, lén lút nhìn hai người đang ôm nhau ở cổng sân.
Tuế Tuế khẽ hỏi Tiểu Tri Ngôn, “Anh Tri Ngôn, hai người họ đang làm gì vậy?”
Tiểu Tri Ngôn đáp một cách bí ẩn, “Đang hôn nhau.”
Tuế Tuế ngây thơ hỏi lại, “Tại sao lại hôn nhau?”
Tiểu Tri Ngôn gãi đầu suy nghĩ một lúc, rồi khẳng định, “Vì yêu nhau mà.”
Mặc dù cô út chưa nói mình có yêu dượng út hay không, nhưng cậu nhóc cảm thấy cô út rất yêu, nhóc cũng không nói rõ được vì sao, chỉ là nhóc có cảm giác đó.
Tuế Tuế chợt hiểu ra, “Thế nên mới kết hôn.”
Tiểu Tri Ngôn gật đầu, “Rồi còn sinh em bé nữa.”
Phương Thanh Huỳnh không nhịn được cười, rồi hắng giọng một tiếng, “Thôi nào, hai nhóc con, mau lại đây ngồi cho ngay ngắn, chuẩn bị rửa chân rồi.”
Hai đứa trẻ vội vàng chạy lại, ngoan ngoãn ngồi xếp hàng trên ghế đẩu, hai người ở cổng sân vẫn chìm đắm trong nụ hôn, khó lòng dứt ra.
Thẩm Vân Thư không biết là đã quen với giường hay đã quen được anh ôm ngủ, tối qua cô ngủ không ngon lắm, nói chuyện với chị Thanh Huỳnh đến tận khuya, sau khi chị Thanh Huỳnh ngủ rồi, cô gần như thức trắng đến sáng, mơ màng chợp mắt một lát thì tỉnh giấc, cô mở cửa ra xem, xe của anh đã không còn ở trong hẻm nữa.
Cô biết hôm nay anh sẽ rất bận, còn bên cô thì không có việc gì mấy, cô không có họ hàng còn qua lại, có lẽ chỉ có hàng xóm láng giềng đến chơi và ăn kẹo cưới, những thứ cần dọn dẹp thì hôm qua cô đã dọn xong hết rồi.
Thẩm Vân Thư cũng không vội vàng làm gì, cô vừa vệ sinh cá nhân xong, chuẩn bị làm bữa sáng, thì trong hẻm vang lên tiếng xe ba gác, dừng lại trước cửa nhà, sau đó có tiếng gõ cửa lớn.
Cô đang nghĩ ai lại đến sớm vậy, vừa mở cửa, x**n th** với nụ cười tươi tắn nói, “Chị dâu, anh Phùng bảo em đến đây nấu cơm.”
Vừa nói, cậu ta và hai người khác đã dỡ đồ từ trên xe xuống, Thẩm Vân Thư nhìn nồi niêu xoong chảo, rau thịt gạo mì, còn có cả gà vịt sống, một xe đầy ắp, cô vội nói, “x**n th**, hôm nay chỗ chị không có nhiều người đến đâu, không cần dùng đến những thứ này đâu.”
x**n th** tay không ngừng nghỉ, “Anh Phùng bảo em cứ chuẩn bị trước, lát nữa có nhiều hay ít người, nếu dùng không hết thì em lại mang về là được”.
Bên sân nhà hàng xóm, Trần Mỹ Na mặc một chiếc áo lót giữ nhiệt màu đỏ khoét ngực, để lộ gần hết b** ng*c, bên ngoài khoác một chiếc áo bông đỏ, đầu mang mái tóc xoăn vừa uốn, dựa vào cửa nhà mình, vừa cắn hạt dưa vừa nghe ngóng động tĩnh bên này.
Nghe thấy lời của x**n th**, chị ta khinh khỉnh “hừ” một tiếng, cái này gọi là ăn cá mặn chấm nước tương, làm chuyện thừa thãi, nhà cô thì có ai đến được, còn phải đặc biệt mời người đến nấu cơm, người khác dính vào cơm nhà cô còn thấy xui xẻo nữa kìa.
Chị ta đã nghe nói, bố ruột của ông chủ Phùng ngày mai cũng sẽ không đến, nghĩa là ông ấy hoàn toàn không công nhận cô con dâu này, vậy thì cô còn có thể ở trong cái nhà đó được bao lâu, cứ chờ mà xem, không bao lâu nữa, chắc chắn cô sẽ phải lủi thủi cuốn gói về đây, đến lúc đó là một chiếc giày rách, xem ai còn cần cô, nửa đời sau chỉ có thể mục nát trong hai gian phòng rách nát này thôi.
Trần Mỹ Na càng nghĩ càng vui, như thể chuyện đó đã xảy ra rồi, đến mức hạt dưa rơi vào miệng cũng không hay biết, mãi đến khi bị nghẹn ở cổ họng mới nhận ra, chị ta ho sù sụ long trời lở đất, suýt nữa thì sập cả xà nhà, nhưng Trương Minh Đạt trong phòng nghe thấy cũng coi như không nghe thấy, lấy chăn trùm kín đầu tiếp tục giấc ngủ của mình.
Nhà máy nghỉ, cả ngày hôm nay Trương Minh Đạt không định bước chân ra khỏi nhà, trước đó anh ta từng bị người ta chặn trong ngõ hẻm dọa một lần, từ đó về sau, dù chỉ là nhìn thấy Thẩm Vân Thư từ xa, anh ta cũng quay gót bỏ đi, hoàn toàn không dám xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Vân Thư, chỉ sợ chọc cô bực mình, chồng cô tâm trạng không tốt lại tìm người đến chỉnh cho anh ta một trận, không chọc được thì anh ta tránh đi được.
Trần Mỹ Na khó khăn lắm mới lấy lại hơi, ném hết hạt dưa trong tay xuống đất, chị ta hùng hổ xông vào phòng, túm lấy tai Trương Minh Đạt, kéo anh ta ra khỏi chăn, “Tao vừa nãy suýt chết, mà mày ngủ ngon thật đấy, cái tai lợn này có cũng vô dụng, chặt đi cho rồi”.
x**n th** và hai người khác nghe tiếng cãi vã ồn ào bên cạnh, nhanh nhẹn dựng bếp trong sân, đốt lửa, lại giết và làm sạch gà vịt đã mang đến, phi hành xào dầu, chờ Tiểu Tri Ngôn và Tuế Tuế ngủ dậy, món mì gà vừa kịp ra lò.
Không chỉ Tiểu Tri Ngôn và Tuế Tuế thích món mì gà này, Phương Thanh Huỳnh cũng rất thích, chị ấy ăn xong một bát mì, từ đầu đến chân đều cảm thấy sảng khoái, chị ấy lại lần nữa cảm thán mình đã làm mối thật tốt, tấm lòng tinh tế của ông chủ Phùng thật sự không hề tầm thường.
Lục Thu Minh và Cố Tùng Hàn cùng nhau đến, hai người còn chưa vào sân đã đốt mười mấy tràng pháo ở trong hẻm, tiếng “lách tách” tạo ra không khí hân hoan, vui mừng.
Cố Tùng Hàn phát kẹo cưới và thuốc lá cho những người ra xem náo nhiệt, anh ta trêu đùa với Tiểu Tri Ngôn và Tuế Tuế, rồi hỏi Thẩm Vân Thư có lời nào muốn nhắn cho anh trai mình hay không.
Thẩm Vân Thư ban đầu lắc đầu, nghĩ một lát, lại nhắc anh bận thế nào cũng phải nhớ ăn cơm, tuyệt đối đừng uống rượu khi để bụng đói.
Cố Tùng Hàn cười nói đã biết, để lại hai người đã mang theo cho Thẩm Vân Thư, rồi lại nổ máy xe chạy đi.