- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 174
Chương 174
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Từ phía văn phòng vọng lại tiếng Cố Tùng Hàn gọi: “Anh! Điện thoại! Anh Lăng Xuyên gọi!”
Thẩm Vân Thư có chút tỉnh táo, mắt sáng lên nhìn anh, giục anh đi nghe điện thoại nhanh lên.
Nhà máy của anh giờ tuy nói là bị niêm phong nhưng cũng không quá nghiêm ngặt, cổng chính không vào được nhưng cửa sau thì có thể, chỉ là tạm thời chưa được phép hoạt động lại, giờ chỉ chờ tin tức từ cấp trên, Lăng Xuyên đã gọi điện thì chắc chắn đã có tiến triển mới.
Hai người vừa bước xuống xe, thím Lưu đã bám vào cánh cổng sắt lớn gọi Thẩm Vân Thư: “Vân Thư, em gái ruột của tôi đến rồi, muốn cô xem tay nghề của nó.”
Gần đây các đơn hàng dồn dập, nhân công hiện tại không đủ để làm, Thẩm Vân Thư dự định tuyển thêm 10 người, ở chỗ cô môi trường làm việc tốt, không khí cũng thoải mái, quan trọng nhất là tiền lương cao và trả tiền nhanh, mấy bà thím đều tranh nhau muốn giới thiệu người thân của mình đến.
Tuy nhiên, Thẩm Vân Thư đã nói rõ với họ về tiêu chuẩn tuyển người của cô từ trước, cô chọn người không phải vì nể tình ai cả, người phù hợp mới được giữ lại.
Các bà thím cũng biết cô thường ngày tính tình hiền lành, dễ nói chuyện, nhưng khi nói đến việc chính của nhà máy, cô lại là một người rất có nguyên tắ, cho nên, những người tay nghề không tốt, họ cũng không dám kéo đến trước mặt cô.
Phùng Viễn Sơn bóp tay cô: “Em đi làm việc đi, lát nữa anh tìm em.”
Thẩm Vân Thư ngước nhìn anh, có chút lo lắng.
Phùng Viễn Sơn kéo khóa áo phao cho cô: “Yên tâm, sẽ không phải tin xấu đâu.”
Đúng như anh dự đoán, đó là một tin cực kỳ tốt, cuộc điều tra về Phó Cục trưởng Trần đã hoàn toàn kết thúc, Phó Cục trưởng Trần không có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật hay kỷ luật nào, hôm nay là thứ Sáu, nhà máy chậm nhất là thứ Hai tuần sau có thể được mở niêm phong.
Lăng Xuyên vừa nói chuyện xong, điện thoại đã bị Trần Duy Chu đang sốt ruột giật lấy, Trần Duy Chu đã nói sẽ về Anh sớm, nhưng vì một số việc nên bị hoãn lại, đến giờ vẫn chưa đi, anh ta la ó đòi đến thị trấn một chuyến nữa trước khi đi, nếu không thì không biết bao giờ mới được nếm lại món ăn của bà ngoại, trừ phi anh ta được một gia đình nào đó ở thị trấn rước về làm con rể.
Phùng Viễn Sơn nghe Trần Duy Chu nói những lời bâng quơ, tùy tiện lật một cuốn sách trên bàn, cuốn sách anh mới mua, liên quan đến thai kỳ và dưỡng thai, vì bọn họ muốn đón một bé gái, anh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi “lên chức.”
Lật sách được nửa chừng, Phùng Viễn Sơn bắt gặp vài từ khóa quan trọng, đột nhiên sững lại.
Cảm xúc dễ bị dao động, buồn ngủ, khẩu vị nặng, thích chua cay.
Cố Tùng Hàn đang tựa vào lan can ngâm nga một bài hát nhỏ, hát đến chỗ cao trào, vừa định hát vang lên, thì thấy anh trai mình với vẻ mặt nghiêm nghị, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, Phùng Viễn Sơn đã ba bước gộp làm hai, chạy xuống lầu, Cố Tùng Hàn chớp mắt, cứ tưởng mình nhìn nhầm, chuyện gì mà có thể khiến anh trai mình phải chạy nhanh như vậy chứ?!!!
Thẩm Vân Thư rất hài lòng với tay nghề của em gái nhà thím Lưu, nhanh nhẹn cẩn thận, nhanh tay, làm việc sạch sẽ gọn gàng.
Cô cũng không vòng vo, nói ngay rằng nếu buổi chiều cô ta không có việc gì thì có thể đến làm luôn, máy may đã có sẵn.
Thím Lưu và em gái nghe vậy thì mừng không tả xiết, đặc biệt là em gái thím Lưu, nắm chặt tay Thẩm Vân Thư xúc động đến mức mắt đỏ hoe.
Chồng cô ta làm ở công trường bị thương ở chân, giờ chỉ có thể nằm dưỡng bệnh, trong nhà có bố mẹ chồng già yếu cần nuôi, còn có một em chồng đang đi học, con của cô ta cũng mới 5 tuổi, cả gia đình chỉ trông chờ vào một mình cô ta kiếm tiền.
Chị của cô ta ban đầu muốn nói trước với bà chủ Thẩm về hoàn cảnh gia đình mình, nhưng cô ta không cho, bà chủ mở nhà máy tuyển người là để làm ăn kiếm tiền, chứ không phải mở trung tâm từ thiện, cô ta không thể dùng nỗi khổ của mình để “buộc” người khác, nếu cô ta có thể dựa vào tay nghề của mình để bà chủ giữ lại, đó là năng lực của cô ta, còn nếu không giữ lại được, thì cũng là do tay nghề của cô ta không tốt, không thể trách người khác được.
Giờ bà chủ Thẩm lại sảng khoái đồng ý nhận cô ta như vậy, khiến cô ta có thêm niềm tin, chỉ cần cô ta chăm chỉ chịu khó, thì không sợ cuộc sống không tốt đẹp.
Thẩm Vân Thư đã nghe bà cụ nói đôi chút về hoàn cảnh của cô ta, biết cô ta là người mạnh mẽ, cô không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ tay cô ta.
Phùng Viễn Sơn vén rèm chạy vào, trầm giọng kêu cô: “Bé mèo!”
Mặt Thẩm Vân Thư phựt một tiếng đỏ bừng hoàn toàn, trước mặt mọi người, ngay cả trước mặt bà cụ và Tiểu Tri Ngôn, anh cũng chưa bao giờ gọi cô là bé mèo, cô quay lại định lườm anh một cái, anh mà gọi cô như vậy, sau này các bà thím còn trêu chọc cô thế nào nữa.
Nhưng khi cô quay lại, thấy anh trán đầy mồ hôi, bước nhanh đến trước mặt cô, cô lập tức quên hết giận dỗi, tay cô vô thức giơ lên, lau những giọt mồ hôi trên mặt anh: “Sao vậy?”
Phùng Viễn Sơn nắm chặt tay cô, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô, có rất nhiều điều muốn hỏi, anh ôm eo cô, cẩn thận bế ngang cô lên, anh nói với cả phòng đầy người đang nhìn chăm chú: “Cho tôi mượn bà chủ của mấy người nửa ngày.”
Thẩm Vân Thư đẩy anh một cái, nhưng nhìn thấy tư thế này của anh thì biết anh sẽ không thả cô xuống, cô dùng móng tay bấm vào cánh tay anh, bảo anh đợi một chút.
Mặt cô nóng đến mức như sắp chảy máu, nhưng giọng nói vẫn khá bình tĩnh, cô nhanh chóng và có hệ thống dặn dò thím Lưu những việc cần làm vào buổi chiều, bình thường nếu cô và anh Thu Minh có việc không ở đây, thì thím Lưu sẽ phụ trách.
Thím Lưu nhịn cười đến mức đau quai hàm, thím ấy vẫy tay, đảm bảo với Thẩm Vân Thư: “Cô cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cô đi với ông chủ Phùng nhanh đi, cậu ấy sốt ruột lắm rồi.”