- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 123
Chương 123
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chung Tình vẫn còn đang run rẩy vì lạnh trong xe, bà ta nhìn Phùng Kính Phong, nhắc nhở: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi, chúng ta có vào không?”
Mặt Phùng Kính Phong xanh mét: “Không đi, nó còn biết gọi điện thoại cho Chử Tu Sùng, mà không biết gọi cho người làm bố nó là tôi đây một cuộc điện thoại nào. Từ hôm nay trở đi, tôi coi như không có đứa con này nữa.”
Chung Tình hừ một tiếng: “Đây là ông nói đấy nhé.”
Bà ta quay đầu nói với lão Vương: “Lái xe về đi. Cái nơi rách nát này ai thích đến thì đến, dù sao tôi cũng không đến nữa.”
Chỉ Chung Tình nói thì không có tác dụng, Phùng Kính Phong không nói gì, lão Vương tuyệt đối không dám nhúc nhích, Chung Tình lại bị Lão Vương làm cho tức chết, được lắm, hóa ra trong nhà này lời nói của mình không có chút trọng lượng nào sao? Ngay cả một tài xế cũng không nghe lời mình.
Bà ta vừa định nổi đóa, Phùng Kính Phong đã đẩy cửa xuống xe, rồi “ầm” một tiếng đóng sập cửa lại, tiếng động lớn đến mức tim Chung Tình cũng giật mình.
Chung Tình chưa kịp mắng gì, vội vàng đi theo xuống xe, nhưng hai người thậm chí còn chưa vào được nhà hàng, đã bị những người đứng ở cửa chặn lại, hôn lễ đã bắt đầu, người ngoài không được vào.
Phùng Kính Phong mở miệng mắng: “Tôi là người ngoài hả? Tôi là bố của Phùng Viễn Sơn!”
Nhưng mặc kệ ông ấy mắng chửi thế nào, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích một bước, những người đứng xem đều chỉ trỏ Phùng Kính Phong, cả đời Phùng Kính Phong chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, cuối cùng, ông ấy đã từ đâu đến thì lại quay về đó.
Tiệc cưới ồn ào náo nhiệt kéo dài đến tận tối mới kết thúc, mặc dù phần lớn rượu đều do anh uống, Thẩm Vân Thư chỉ nhấp chưa đến nửa ly, nhưng vẫn hơi chóng mặt không đứng vững được.
Cô say nhưng không nói nhiều cũng không quấy, chỉ lặng lẽ tựa vào Phùng Viễn Sơn, gặp ai cô cũng cười tươi, ánh mắt cong cong, nụ cười tuôn ra từ đôi mắt trong veo, có thể ngọt ngào đến tận đáy lòng người khác, Phùng Viễn Sơn rất muốn lấy khăn voan đỏ che cô lại, cô như thế này quá thu hút rồi.
Đám Trần Duy Chu vốn có ý định nháo động phòng, nhưng nhìn sắc mặt của Phùng lão đại, cuối cùng cũng không dám làm loạn.
Thẩm Vân Thư cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, cô được anh bế xuống xe, bị cơn gió lạnh ùa vào mặt thổi qua, mới tỉnh táo hơn một chút.
Cô nhìn quanh tìm người: “Tiểu Tri Ngôn đâu?”
Phùng Viễn Sơn lấy áo khoác quấn chặt cô, đi vào trong nhà: “Tiểu Tri Ngôn tối nay ngủ cùng chú Tiểu Cố rồi.”
Thẩm Vân Thư nhớ ra Tiểu Tri Ngôn đã nói với cô, tối nay cậu nhóc sẽ cùng chú Tiểu Cố lắp mô hình xe mô tô lớn, cô yên tâm trở lại, lười biếng rúc vào ngực anh: “Hôm nay em rất vui.”
Phùng Viễn Sơn nhìn cô: “Tại sao lại vui như vậy?”
Thẩm Vân Thư suy nghĩ một chút: “Có nhiều người đến chúc phúc cho anh một cách chân thành như vậy, em cảm thấy rất vui, vui thay cho anh.”
Phùng Viễn Sơn đáp: “Họ cũng đến chúc phúc cho em đấy.”
Thẩm Vân Thư ôm chặt cổ anh, đầu óc cô bị hơi rượu chi phối, không đề phòng, nghĩ gì nói nấy: “Bạn bè của anh đều rất giỏi giang.”
“Giỏi chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng giỏi, không giống em, chẳng giỏi giang chút nào.” Cô nói lí nhí đến cuối, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.
Phùng Viễn Sơn hôn lên môi cô: “Em cũng giỏi mà.”
Thẩm Vân Thư lắc đầu, so với họ, cô còn kém xa lắm.
Phùng Viễn Sơn nắm lấy tay cô, bóp nhẹ: “Sao em lại không giỏi? Ai có thể khéo tay như em chứ, đến cả váy của mèo con cũng làm được.”
Thẩm Vân Thư lại vui hơn một chút, cô nghiêm túc nhìn anh: “Anh thích cái nào nhất?”
Phùng Viễn Sơn đẩy cửa vào phòng, lơ đãng nói: “Nếu cái anh thích nhất, em có mặc cho anh xem không?”
Thẩm Vân Thư không chút do dự gật đầu.
Phùng Viễn Sơn không tin: “Em lại đang có ý đồ xấu gì?”
Thẩm Vân Thư cười: “Trong mắt anh em xấu đến vậy sao?”
Có xấu đến vậy không, Phùng Viễn Sơn cắn mạnh lên môi cô, để cô tự nghĩ xem cô đã làm những gì.
Thẩm Vân Thư nhớ lại lần cô trêu chọc anh vào đêm cô có kinh nguyệt, nụ cười trong mắt cô càng đậm hơn, cô ngẩng đầu lên, chầm chậm đáp lại nụ hôn của anh, thầm thì: “Đêm nay em sẽ ngoan hơn một chút.”
Phùng Viễn Sơn nhìn vào mắt cô, phán đoán xem câu nói này có thật không, bây giờ cô đang say, anh không muốn sáng mai thức dậy lại mang tội danh ức h**p cô.
Thẩm Vân Thư vuốt nhẹ đuôi mắt anh, thành thật đáp, “Không phải anh muốn Tiểu Tri Ngôn chỉ có một mình anh là dượng út thôi sao? Vậy tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc duy nhất trong đời anh đó.”
Đêm động phòng hoa chúc dù sao cũng thật đặc biệt, cô không muốn đối phó qua loa, cô ghé sát vào tai anh, khẽ nói, “Em muốn anh nhớ đến đêm nay cả đời.”
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn dần gợn sóng, gương mặt anh vẫn bình thản, “Có phải em đã quên mất một chuyện rồi hay không?”
Thẩm Vân Thư ngơ ngác hỏi, “Quên chuyện gì?”
Giây tiếp theo, cô bị anh ném lên chiếc giường trải đầy chăn nệm đỏ rực, anh ngay lập tức đè xuống, hơi thở nóng bỏng lướt trên đôi môi mọng khẽ hé mở của cô, anh khàn giọng nói, “Đêm nay cũng là đêm động phòng duy nhất trong đời em.”
Anh cũng sẽ khiến cô nhớ đến đêm nay suốt cả đời.