- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 126
Chương 126
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Phùng Viễn Sơn mặt không cảm xúc đặt bát xuống bàn, sải bước về phía nhà vệ sinh, Thẩm Vân Thư vội vàng đi theo, Tiểu Tri Ngôn cũng lẽo đẽo theo sau, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.
Thẩm Vân Thư cũng không ngờ một bát canh lại có thể bổ đến mức này, cô không biết đây có phải vì cơ thể anh quá yếu nên không chịu được mà chảy máu cam, hay là anh vốn không yếu, một bát canh đã bổ quá liều.
Phùng Viễn Sơn mãi mới cầm được máu, Thẩm Vân Thư lấy giấy lau mũi và mặt cho anh, lo lắng hỏi: “Anh có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Tiểu Tri Ngôn cũng lo lắng nhìn dượng út: “Dượng út, nếu dượng không khỏe thì chúng ta đi tìm bác sĩ đi, bảo dì Thanh Thanh tiêm cho dượng một mũi, rồi để cô út ôm dượng ngủ một giấc là khỏi thôi, dượng đừng sợ.”
Phùng Viễn Sơn nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt anh, siết chặt vào lòng bàn tay, cô chạm vào anh như vậy, cảm giác khô nóng vừa mới được dằn xuống lại bắt đầu dâng lên, anh nở một nụ cười hiền hậu với Tiểu Tri Ngôn: “Dượng không sao, chỉ là thấy hơi nóng nên mũi mới chảy máu thôi, cháu ra bể nước ngoài sân múc cho dượng một gáo nước lạnh được không, dượng muốn rửa mặt.”
Tiểu Tri Ngôn lập tức gật đầu: “Vâng, dượng út đợi cháu nhé.”
Tiểu Tri Ngôn lon ton chạy ra khỏi nhà, nụ cười hiền lành trên mặt Phùng Viễn Sơn lập tức biến mất, Thẩm Vân Thư cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu của anh, cô cũng muốn đi theo Tiểu Tri Ngôn, nhưng lại bị anh kéo lại.
Phùng Viễn Sơn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao mỏng: “Trong canh bỏ gì đấy?”
Thẩm Vân Thư nói lấp lửng: “Chỉ là… những thứ tốt cho sức khỏe thôi.”
Giọng Phùng Viễn Sơn phát ra như có băng lạnh kẹp vào: “Vậy là đêm qua anh hầu hạ em chưa đủ hài lòng?”
Thẩm Vân Thư lắc đầu lia lịa, cô đâu chỉ hài lòng, cô suýt nữa đã bị anh hành hạ đến chết rồi.
Phùng Viễn Sơn cười lạnh một tiếng: “Không hài lòng cũng không sao, trời đã tối rồi, đêm qua không hài lòng thì còn có đêm nay, đêm nay không hài lòng thì còn có đêm mai, tóm lại sẽ có lúc em hài lòng thôi.”
Thẩm Vân Thư muốn khóc mà không được: “Đêm qua anh nói một tuần sau sẽ không đụng vào em nữa.”
Phùng Viễn Sơn nghe thấy tiếng Tiểu Tri Ngôn đi vào nhà, liền hạ giọng nói: “Đêm qua anh còn chưa uống bát canh này, em tự châm lửa thì không phải nên chịu trách nhiệm dập tắt sao?”
Thẩm Vân Thư nghĩ hay là kệ đi, mắc cái gì mà cô phải chịu trách nhiệm này? Cô chỉ lo lắng cho anh thôi mà, còn nghĩ phải giữ thể diện cho anh nên không dám nói gì, bát canh đó cô vừa thức dậy đã nấu ngay cho anh, đến bây giờ cô còn chưa ăn cơm, cô làm tất cả là vì ai chứ?
Cô còn chưa kịp mở miệng, ngón trỏ của Phùng Viễn Sơn đã đặt lên môi cô, tử tế nhắc nhở cô: “Tốt nhất em đừng nói thêm một từ nào nữa, nếu không, tối nay anh sẽ hành em ba ngày không xuống được giường, anh nói được là làm được đấy.”
Thẩm Vân Thư cũng bực bội, cô đá vào chân anh một cái, tối nay cô không ngủ chung phòng với anh, xem anh làm cách nào để hành cô.
Tiểu Tri Ngôn vẫn chưa biết cuộc cãi vã trong nhà vệ sinh, cậu nhóc dùng hai tay bưng một gáo nước lạnh vừa múc ở sân vào, nhóc lại sợ nước đổ ra sàn nên đi từng bước rất chậm, khi gần đến cửa nhà vệ sinh, nhóc sợ dượng út đợi lâu, bước chân vô thức nhanh hơn một chút.
Thẩm Vân Thư đẩy anh ra, muốn tiến lên đỡ Tiểu Tri Ngôn, Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy cô, lại càng tăng tốc, kết quả cậu nhóc quýnh lên, quên không nhấc chân qua bậc cửa nhà vệ sinh, bị vấp ngã, Thẩm Vân Thư vội vàng dang tay ôm lấy nhóc, Phùng Viễn Sơn một tay che chắn cho hai cô cháu, tay kia lấy cái gáo nước đang lắc lư trong tay Tiểu Tri Ngôn.
Cuối cùng vẫn không cầm chắc, cả gáo nước lạnh dội thẳng hết vào bên hông của anh.
Cơn khô nóng của Phùng Viễn Sơn vì bát canh kia bị dội một gáo nước lạnh thấu tim, mặt anh lúc này đen không ra đen, xanh cũng không ra xanh.
Thẩm Vân Thư vội vàng lấy một chiếc khăn lau thắt lưng ướt đẫm của anh, cô không lau xuống dưới nữa, chỉ khẽ nói: “Anh mau đi thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh.”
Tiểu Tri Ngôn vẫn còn lo lắng cho mũi của dượng út, mặc dù gáo nước này không giúp dượng rửa mặt được, nhưng ít nhất cũng giúp dượng tắm được một chút, cậu nhóc kéo cổ tay Phùng Viễn Sơn, ngẩng đầu nhìn anh: “Dượng út, bây giờ dượng còn nóng không, mũi có còn chảy máu nữa không ạ?”
Phùng Viễn Sơn bật cười, hoàn toàn là bị chọc tức, kiếp trước chắc chắn là anh đã mắc nợ hai cô cháu này, nên kiếp này ông trời mới để họ hành hạ anh như vậy.
Thẩm Vân Thư cố nhịn, nhưng không nhịn được, cô vùi cả mặt vào chiếc khăn, cười đến run rẩy bờ vai.
Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy dượng út và cô út cười, cậu nhóc cũng khúc khích cười theo: “Nước đó lạnh lắm, lúc cháu múc có dùng ngón tay chạm thử, lạnh đến mức cháu run lên luôn, chắc chắn dượng út sẽ không còn nóng nữa, cũng không cần tìm dì Thanh Thanh để tiêm đâu.”
Thẩm Vân Thư vừa mới cố gắng kìm nén cảm xúc, vì câu nói của Tiểu Tri Ngôn lại nở nụ cười, cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, lại cố gắng khiến gương mặt banh đến căng cứng.
Phùng Viễn Sơn véo má cô, mặt ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ nói: “Muốn cười thì cứ cười thêm một lát đi, tối nay em sẽ có lúc phải khóc đấy.”
Tối nay Thẩm Vân Thư đâu chỉ khóc, tay cô suýt nữa không còn dùng được nữa, cô đã hiểu thế nào là tự mình gieo họa, anh có quá nhiều cách để hành cô, tùy tiện lôi ra một cách thôi là cô đã không chịu nổi rồi, cô cần gì phải lo lắng anh có yếu hay không, tay có lạnh không, chân có run không, người cô cần lo lắng nhất chính là bản thân mình mới đúng.