- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 114
Chương 114
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Mùi thơm từ trong bếp bay ra làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Vân Thư, cô đặt cây cán bột xuống, vội vàng chạy vào bếp, nồi cơm vẫn đang chưng trên bếp, cô mải nói chuyện với bà cụ mà suýt quên mất chuyện này.
Bà cụ cũng đã quên mất nồi trên bếp, bà cất giọng hỏi, “Không bị khét đấy chứ?”
Thẩm Vân Thư mở vung nồi, dùng xẻng trộn một chút, nếm thử độ chín, rồi trả lời, “Không sao ạ, suýt chút nữa thì khét, bây giờ chín vừa đúng.”
Phùng Viễn Sơn vén rèm bước vào nhà, anh vừa ở ngoài sân nghe được một đoạn đầu, cười hỏi bà cụ, “Cô ấy làm khét cái gì ạ?”
Bà cụ lườm anh một cái, “Không khét cái gì cả, Vân Thư thương cháu, biết cháu không thích ăn sủi cảo nên làm riêng cơm cho cháu, cháu nói xem cháu tu được phúc đức gì mà cưới được người vợ tốt như vậy chứ.”
Phùng Viễn Sơn cởi áo khoác treo lên giá, vừa đi vào bếp vừa trả lời bà cụ, “Còn tu được ở đâu nữa, không phải là do bà ban cho sao, nếu không có bà, cháu cũng không cưới được người vợ tốt như vậy.”
Bà cụ nhướng mày nhìn anh, “Ôi, hôm nay sao vậy, lại biết nói mấy lời trêu ghẹo vậy cà.”
Phùng Viễn Sơn trả lời, “Đương nhiên là gặp chuyện tốt ạ.”
Nói xong, anh đã vào đến bếp.
Bà cụ cười hừ một tiếng, xem ra là thực sự gặp chuyện tốt rồi, vừa về đến là đã đi tìm vợ.
Thẩm Vân Thư bắc nồi cơm xuống khỏi bếp, quay người nhìn thấy người bước vào bếp, ánh mắt cô khựng lại một chút. Hôm nay anh đi thành phố bàn chuyện, ra ngoài rất sớm, lúc anh đi cô vẫn còn lơ mơ ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra một chút, cũng không nhìn rõ anh mặc quần áo gì ra ngoài.
Xem ra chuyện hôm nay anh đi bàn rất quan trọng, cô lần đầu tiên thấy anh mặc vest, anh có dáng người đẹp, cao ráo, vai rộng chân dài, bộ vest màu xám bạc kết hợp với áo sơ mi đen càng làm anh trông cao thẳng và tuấn tú hơn.
Phùng Viễn Sơn nhận thấy ánh mắt của cô, anh lặng lẽ đi đến trước mặt cô, cầm lấy nồi trong tay cô, “Tiểu Tri Ngôn đâu?”
Thẩm Vân Thư dời ánh mắt khỏi người anh, trả lời, “Tùng Hàn đưa thằng bé đi trượt băng trên sông rồi.”
Phùng Viễn Sơn đặt nồi lên quầy, cởi áo vest ra, vắt sang một bên, anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, tháo đồng hồ ra, thong thả rửa tay.
Ánh mắt Thẩm Vân Thư lại quay về phía trên người anh, cô luôn cảm thấy mấy ngày nay anh đang cố ý hay vô tinh trêu chọc cô, nhưng đôi khi cô lại nghĩ có lẽ là ảo giác của mình, vì chuyện này không giống với những gì anh sẽ làm.
Từ sau đêm đó, anh giữ lời hứa, không động vào cô nữa, nhưng anh sẽ lau tóc cho cô sau khi cô tắm xong, cũng sẽ thoa kem dưỡng da cho cô ở những chỗ trên lưng mà cô không với tới được.
Khi anh làm những việc này, vẻ mặt anh bình thản, không có bất kỳ biểu cảm nào, tay anh cũng không đi đến những chỗ không nên đến, xong việc là thôi, trông cứ như là chỉ đơn thuần giúp đỡ.
Ngược lại, cô không hiểu vì sao lại đỏ mặt, lòng bồn chồn, khi ngủ còn nằm mơ những giấc mơ không nên có, kem dưỡng da cô chỉ để anh thoa một lần rồi không cho anh thoa nữa. Lý do là anh quá lãng phí kem dưỡng của cô, mỗi lần cô chỉ dám dùng một chút, còn anh thì dùng như thể không tốn tiền.
Ai ngờ tối qua anh lại mang về cho cô mấy hộp, sau đó, khi cô thoa lưng, anh lại đến gần, nói là muốn thử xem kem dưỡng anh mua có tốt không, cô bảo anh thử trên người anh đi, anh lại nói dùng thứ này trên người anh mới là lãng phí thực sự. Tối qua cô lại bị anh làm cho nằm mơ nhiều giấc mơ lộn xộn, sáng nay vốn định dậy sớm nấu cơm cho anh, nhưng cũng không dậy nổi.
Thẩm Vân Thư nhớ lại câu nói của anh, anh muốn cô đối diện với h*m m**n của bản thân, cô vốn nghĩ mình chỉ là phía chịu đựng.
Tầm mắt cô từ bàn tay đang được dòng nước chảy qua của anh, từ từ chuyển đến cánh tay đang có những giọt nước lăn xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ áo sơ mi hơi hé mở. Cô luôn cảm thấy anh mặc áo len đẹp, bây giờ lại cảm thấy chiếc áo sơ mi đen mặc trên người anh lại có một phong vị khác.
Phùng Viễn Sơn rửa tay xong, lấy khăn lau, nhìn cô một cái, “Sao cứ nhìn anh chằm chằm thế?”
Mặt Thẩm Vân Thư nóng bừng, cô đưa tay lấy thớt, lẩm bẩm, “Ai nhìn anh chằm chằm.”
Phùng Viễn Sơn tiến lại gần cô, “Thích anh mặc áo sơ mi nhỉ?”
Thẩm Vân Thư dùng khuỷu tay đẩy anh, bảo anh tránh xa cô một chút, “Anh mau đi giúp bà gói sủi cảo đi, em còn phải xào hai món ăn.”
Phùng Viễn Sơn cúi người đến gần tai cô, “Tối nay có muốn anh mặc bộ đồ này hầu hạ em hay không?”
Thẩm Vân Thư đột nhiên khựng lại.
Phùng Viễn Sơn véo vào vành tai mỏng manh của cô, “Không phải em đã khen anh hầu hạ tốt sao?”