- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 153
Chương 153
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Thẩm Vân Thư hiểu rõ chút tâm tư của Chu Quế Ngọc, chẳng qua là bà ta muốn chứng minh với mọi người rằng trong chuyện lúc trước họ không sai chút nào, và ai cưới cô về thì nhà người đó sẽ gặp xui xẻo thật lớn.
Phương Thanh Huỳnh vỗ vỗ tay Thẩm Vân Thư: “Em đừng bận tâm đến bọn họ, hai mẹ con đó bây giờ đã lộ rõ bản chất, từ trong ra ngoài đều xấu xa, may mà chú thím và anh trai em trên trời phù hộ cho em, thật may mắn khi em không bước chân vào nhà đó.”
Chị ấy lại nháy mắt với Thẩm Vân Thư: “Vì vậy chú thím cũng sẽ phù hộ Phùng Viễn Sơn, cho dù có chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ gặp dữ hóa lành, cậu ta đối xử với em tốt hay không, dù sao thì chú thím ở trên trời cũng nhìn thấy rõ ràng được.”
Thẩm Vân Thư gật đầu và mỉm cười, hốc mắt có hơi ươn ướt.
Tiếng cười vui vẻ của Tuế Tuế và Tiểu Tri Ngôn từ trong sân truyền đến, Thẩm Vân Thư biết bố mẹ và anh trai chắc chắn cũng đang phù hộ cho Tiểu Tri Ngôn.
Phương Thanh Huỳnh nhìn Tiểu Tri Ngôn qua cửa sổ, hạ giọng: “Lâm Hạnh Chi không gây chuyện nữa chứ?”
Thẩm Vân Thư lắc đầu, tuy nhiên, việc không gây chuyện chỉ là tạm thời, cô biết chuyện này chưa kết thúc, Lâm Hạnh Chi dễ bị lừa, nhưng cái tên luật sư họ Phương kia nhìn là biết không phải dạng vừa, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Phương Thanh Huỳnh thở dài: “Lâm Hạnh Chi này đúng là bị mỡ heo che mắt, lại đi cấu kết với người ngoài để hại con trai mình, không biết cái đầu bị úng nước của cô ta cả ngày suy nghĩ cái gì.”
Thẩm Vân Thư bây giờ đã nghĩ thoáng hơn về chuyện này, mặc kệ đầu Lâm Hạnh Chi có bị úng nước hay không, cô phải khiến chị ta nhận đủ bài học lần này, nếu để lại cho chị ta bất kỳ con đường sống nào, sau này vài ba năm chị ta sẽ thỉnh thoảng lại nhảy ra làm ầm ĩ một lần, không ai có thể chịu được.
Lục Thu Minh bước vào sân, hai người dừng cuộc trò chuyện, Thẩm Vân Thư lấy ra tờ tạp chí mang theo, sau khi cô nói ra ý tưởng của mình, mắt Phương Thanh Huỳnh sáng rực, cho dù không phải đi xem triển lãm thời trang, chị ấy cũng đã muốn đưa Tuế Tuế đến Thủ đô chơi một chuyến từ lâu rồi, thế này thì đúng là một công đôi việc.
Lục Thu Minh có chút hứng thú, nhưng cũng hơi do dự, chủ yếu là anh ta khá xa lạ với khái niệm triển lãm này nọ, nghe có vẻ cũng không khác gì chợ phiên trong trấn, họ vất vả đi một chuyến liệu có ích gì không.
Tôn Thịnh Niên đứng nghe bên cạnh không kìm được mà tán thành, mấy năm nay anh ta đã theo tàu thuyền đi khắp trời nam đất bắc, nên có hiểu biết nhất định về sự phát triển của các địa phương.
Bây giờ, chính sách của Nhà nước vừa khuyến khích mạnh mẽ các hộ kinh doanh cá thể, vừa hỗ trợ thương mại xuất khẩu, kinh tế chắc chắn sẽ ngày càng sôi động hơn, việc kinh doanh sẽ không chỉ giới hạn ở địa phương bọn họ, mà còn có thể mở rộng ra khắp cả nước và thậm chí là nước ngoài, triển lãm chính là một động lực thúc đẩy cho việc này.
Hiện nay, các triển lãm ở phía nam đã phát triển mạnh mẽ, một triển lãm có thể tạo ra khối lượng giao dịch cực kỳ lớn, khiến các nhà triển lãm nhận đơn hàng đến mỏi tay.
Vì vậy, nếu họ đi một chuyến, những gì họ nhận được chắc chắn sẽ vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Tôn Thịnh Niên kể lại sự kiện hoành tráng của Hội chợ Quảng Châu mà anh ta nghe được từ người khác, điều này không chỉ xóa tan sự nghi ngờ của Lục Thu Minh về việc đến Thủ đô xem triển lãm, mà còn khiến Thẩm Vân Thư coi trọng chuyện này hơn. Đối với họ mà nói, đây có thể thực sự là một cơ hội hiếm có, họ phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới được.
Mấy người đang bàn bạc chuyện này, càng nói càng thấy chuyến đi Thủ đô này khả thi, khi rời khỏi nhà Phương Thanh Huỳnh thì đã gần trưa.
Trần Mỹ Na, bà vợ của Quốc Cường và một vài hàng xóm đang tụ tập trước cửa hàng tạp hóa của bác gái Hoàng để tám chuyện.
Bà vợ Quốc Cường thấy Thẩm Vân Thư và Phương Thanh Huỳnh đi ra, bĩu môi nói: “Mọi người không thấy chứ, Vân Thư chở cả xe đầy đồ đến cho chị Thanh Huỳnh nhà nó đấy, Vân Thư này đúng là không biết cư xử gì cả, đều là hàng xóm láng giềng, sao có đồ ngon lại chỉ nghĩ đến chị Thanh Huỳnh của nó thôi.”
Bác gái Hoàng không nhịn được mà lườm bà vợ Quốc Cường, vẫn không nói là mình cũng nhận được quà Tết của Vân Thư, chỉ hất cằm: “Cô có thấy cái mái nhà sạch sẽ của nhà Vân Thư không? Tôn Thịnh Niên còn chưa ăn sáng đã bị Thanh Huỳnh sai đến quét tuyết cho nhà Vân Thư rồi đấy, thế nên cô hỏi vì sao Vân Thư có đồ ngon lại chỉ nghĩ đến chị Thanh Huỳnh của con bé, nếu cô muốn người khác đối tốt với mình, cô không thể cứ đứng đây khoanh tay chẳng làm gì, miệng thì nói lời mát mẻ, lại còn mong người ta đối tốt với mình sao? Cô nghĩ ai cũng ngốc à.”
Bà vợ Quốc Cường bị bác gái Hoàng nói cho đỏ mặt tía tai, một chữ không thốt nên lời.
Trần Mỹ Na một tay chống eo, một tay ăn chuối, nói với bà vợ Quốc Cường: “Thím cũng thế, không có việc gì thì thèm thuồng đồ ngon của nó làm gì, đồ qua tay nó đều dính xui xẻo, cho tôi tôi cũng không dám lấy, mọi người không nghe à, nhà máy của ông chủ Phùng chắc chắn sẽ sập tiệm, con nhỏ này là sao chổi bẩm sinh, ai dính vào nó thì liền xui xẻo.”
Bà vợ Quốc Cường tưởng Trần Mỹ Na đang giúp mình giải vây, vội khoác tay Trần Mỹ Na, hai người thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, trông thân thiết như thể cả thế giới chỉ có hai người họ.
Bác gái Hoàng “chậc” một tiếng, tiếng “chậc” của bác gái Hoàng còn chưa dứt, thì thấy Trương Minh Đạt hung hăng từ nhà Vương Quốc Cường đi ra, lao đến túm tóc Trần Mỹ Na định đánh, Vương Quốc Cường vội vàng chạy đến che chắn cho Trần Mỹ Na phía sau.
Bà vợ Quốc Cường ban đầu không hiểu vì sao chồng mình lại che cho Trần Mỹ Na, cho đến khi nghe rõ lời Trương Minh Đạt chửi, bà ta hú lên một tiếng cũng lao đến túm Trần Mỹ Na đánh.
Một mình Vương Quốc Cường đối phó với hai người có chút vất vả, Trần Mỹ Na lúc đầu chỉ biết trốn sau lưng Vương Quốc Cường, nhưng bị Trương Minh Đạt và vợ Quốc Cường giằng co đến tức giận, chị ta cũng nhảy lên vung tay tát, mấy người lập tức giằng co nhau với nhau, những người khác muốn can cũng không biết nên can ai.
Tiểu Tri Ngôn và Tuế Tuế chưa từng thấy cảnh này, mắt mở to muốn tiến lên xem, Thẩm Vân Thư và Phương Thanh Huỳnh vừa che mắt vừa che tai cho hai đứa trẻ. Những hộ gia đình khác trong hẻm nghe thấy tiếng ồn, đều chạy ra vây xem, có người vừa cắn hạt dưa vừa xem, có người bưng bát ra xem, thậm chí có người còn lén cược xem cuối cùng ai sẽ thắng.
Người hóng chuyện cuối cùng cũng nghe rõ được đầu đuôi câu chuyện qua những lời chửi bới của Trương Minh Đạt và Trần Mỹ Na, Trần Mỹ Na có thai, nhưng bố của đứa bé không phải Trương Minh Đạt, mà là Vương Quốc Cường…
Vương Quốc Cường lớn hơn Trần Mỹ Na cả chục tuổi, không biết hai người này đã vụng trộm với nhau thế nào.
Trần Mỹ Na bị giằng co đến tóc xõa tung, một chiếc giày cũng bị tuột ra, chị ta đặt mông ngồi bệt xuống tuyết, đầu tiên là chửi Trương Minh Đạt: “Mày là cái đồ vô dụng, đến một đứa con cũng không đẻ ra được, tao đi tìm người khác để có con nối dõi cho nhà họ Trương, để mày có con trai mà lo cho mày lúc về già, mày không quỳ xuống dập đầu cảm ơn tao, coi tao như tổ tông thì thôi đi, mày lại còn đánh tao, cái thằng khốn vô lương tâm.”
Rồi chị ta lại chửi bà vợ Quốc Cường: “Chồng bà muốn có con trai mà bà không đẻ được, bây giờ mượn bụng tôi để đẻ con trai cho ông ta, tôi không đòi tiền của bà là đã may mắn cho bà lắm rồi, mà bà còn thấy ấm ức à? Bà ấm ức cái gì, thứ ngu bị lừa đá vào đầu, bình thường cũng chỉ có tôi thèm để ý đến bà mà thôi, bà xem trong hẻm này có ai thèm nói chuyện với bà hay không, ai mà lấy bà cũng là xui xẻo tám đời rồi.”
Bà vợ Quốc Cường vốn đã đánh mệt, nghe thấy những lời này, lại “á” một tiếng rồi lao vào cào cấu.