- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Thẩm Vân Thư và Lâm Hành Giản ăn tối xong thì trời đã tối. Lâm Hành Giản đề nghị đi xem phim nữa, nhưng trong trấn chỉ có một rạp chiếu phim nhỏ, cách nhà cô rất xa. Xem phim xong không biết mấy giờ mới về đến nhà, nên cô viện cớ lần sau có thời gian sẽ đi xem.
Lâm Hành Giản lập tức hỏi, lần sau là khi nào?
Thẩm Vân Thư nghĩ đến công việc còn lại trong tay, hỏi anh ta buổi chiều thứ bảy tuần này có được không. Nếu là thứ bảy, cô cũng có thời gian mua vé trước, tiền bữa tối hôm nay là anh ta trả, lần sau xem phim cô không muốn để anh ta trả tiền nữa.
Lâm Hành Giản ra sức gật đầu, mắt anh ta sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bên trong đều tràn đầy ý cười.
Ánh mắt Thẩm Vân Thư khẽ động, cũng mỉm cười.
Thật ra cô không ngờ mọi chuyện giữa họ lại tiến triển nhanh đến vậy. Lần gặp trước quá vội vàng, nhiều chuyện chưa kịp nói. Vừa rồi trên bàn ăn, cô đã nói rõ tất cả tình hình của mình cho anh ta.
Ý của cô là muốn anh ta suy nghĩ kỹ càng trước, cũng bàn bạc với người nhà. Kết hôn không chỉ là chuyện của hai người. Tình huống của cô, ít có người lớn trong nhà nào chấp nhận được, tốt nhất là nói rõ ràng từ trước, rồi xem có cần tiếp tục đi tiếp hay không.
Anh ta trả lời rất nhanh, gần như không chút do dự. Tình hình của cô anh ta đã nói sơ qua với gia đình, bố mẹ anh ta rất thích trẻ con, anh ta cũng rất thích trẻ con. Anh ta sẽ coi Tiểu Tri Ngôn như con ruột, còn những lời đàm tiếu khác đều là do những người rảnh rỗi bịa đặt. Bố mẹ anh ta đều là người hiểu chuyện, họ sẽ không bao giờ tin những điều đó, bảo cô không cần lo lắng.
Thẩm Vân Thư có chút bất ngờ, càng nhiều hơn là sự bất an mơ hồ. Không biết có phải cô nghĩ nhiều quá không, nếu mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, cô luôn cảm thấy sẽ có biến cố gì đó xảy ra sau này.
Thứ bảy xem phim xong, trên đường ra về bất ngờ gặp phải bố mẹ Lâm Hành Giản. Thoạt nhìn như là ngẫu nhiên, nhưng Lâm Hành Giản chẳng giấu được cảm xúc nào trên mặt.
Bố mẹ Lâm Hành Giản rất nhiệt tình với cô, mẹ Lâm nắm lấy tay cô, trái một tiếng “tiểu Thẩm” rồi phải một tiếng “tiểu Thẩm”. Thẩm Vân Thư cũng có kinh nghiệm ứng phó với người lớn, không đến nỗi vì cuộc gặp mặt đột ngột như vậy mà hoảng loạn. Lâm Hành Giản rất thích cảnh gia đình hòa thuận như thế này, anh ta đứng một bên, để Thẩm Vân Thư một mình đối phó, nụ cười trên mặt thì không ngừng lại.
Cố Tùng Hàn lái xe đi qua, cố ý giảm tốc độ một chút. Anh ta vừa định đánh thức người ở ghế phụ lái, nhưng lại phát hiện anh trai mình không biết từ lúc nào đã tỉnh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thần sắc bình tĩnh, như đang nhìn mấy người bên đường, lại như đang suy nghĩ vấn đề nghiêm túc nào đó.
Cố Tùng Hàn thì thầm, “Em đã nói với anh rồi, xem mắt là phải tốc chiến tốc thắng. Ai nhanh thì trong vòng một tháng là cưới được vợ về nhà, sang năm có thể làm bố luôn.”
Phùng Viễn Sơn dựa lưng vào ghế, lại nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn hơi mệt mỏi, “Nếu cậu rõ quy trình xem mắt đến vậy, về sau để bà cụ sắp xếp cho cậu một buổi, cố gắng để cậu sang năm làm bố luôn đi.”
Cố Tùng Hàn lập tức đầu hàng, cẩn thận ngậm chặt miệng, không nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa.
Bây giờ anh ta hoàn toàn không nắm rõ thái độ của anh trai mình, sau cuộc điện thoại hôm đó, anh trai của anh ta không có chút phản ứng nào, còn mắng anh ta nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi công trường vác gạch đi.
Hơn nữa anh đã về nhà mấy ngày rồi, cũng không thấy anh đi tìm chị dâu lần nào. Ngày nào cũng bận rộn ở công trường đến nửa đêm, hai người thật sự không thể hiện ra là có quan hệ gì.
Nhưng, theo hiểu biết của anh ta về anh trai mình, anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi vô cớ ra mặt vì ai đó, dù có nhìn Lưu Thịnh Cường không thuận mắt đến mấy đi chăng nữa.
Cố Tùng Hàn cảm thấy mình giống như một đại thái giám bên cạnh hoàng đế. Anh ta ở đây lo lắng đến phát sốt rồi, mà đương sự vẫn bình tĩnh đến lạ. Trong lòng anh ta uất ức, kéo cái giọng khàn khàn lạc điệu của mình, hát.
“Trái tim anh là tình yêu tháng sáu, mưa rơi tí tách, nhớ em nhớ em nhớ em, lần cuối cùng nhớ em, ngày mai em sẽ là cô dâu của người khác, hãy để anh lần cuối cùng nhớ em…”
Thẩm Vân Thư đợi chiếc xe đó chạy qua, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, vừa rồi cô và anh đã có một cái nhìn thoáng qua qua cửa kính xe. Cô cũng không biết tại sao mỗi lần gặp anh, cô lại có chút căng thẳng không rõ nguyên do.
Mẹ Lâm khoác tay Thẩm Vân Thư, thân mật nói, “Tiểu Thẩm, con có thể đi cùng cô vào nhà vệ sinh trong rạp chiếu phim này được không? Già rồi, phiền phức hơi nhiều.”
Thẩm Vân Thư biết đây có lẽ là có lời muốn nói riêng với cô, cô gật đầu đồng ý.
Lâm Hành Giản càng vui hơn, anh ta biết bố mẹ mình chắc chắn sẽ thích cô. Anh ta đã bắt đầu tưởng tượng cuộc sống gia đình hạnh phúc sau này.
Mẹ Lâm vừa vào đến trong tòa nhà, liền buông tay Thẩm Vân Thư ra, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Thẩm Vân Thư đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không mấy ngạc nhiên.
Lời của mẹ Lâm nói vừa khách sáo lại vừa không khách sáo.
Từ khi bà ta tìm người điều tra rõ chuyện của Thẩm Vân Thư, bà ta đã mất ngủ mấy đêm liền. Là một người mẹ, bà ta chắc chắn không chấp nhận một người con dâu như Thẩm Vân Thư. Điều kiện gia đình không tốt, công việc không tốt, danh tiếng bên ngoài lại hỗn loạn, quan trọng hơn là còn có một gánh nặng. Con gái thì không sao, chỉ là thêm một miệng ăn, nhưng lại là con trai. Nếu Thẩm Vân Thư sau này không sinh được cháu trai cho nhà họ Lâm, thì cơ nghiệp mà con trai bà ta vất vả kiếm được cuối cùng chẳng phải đều rơi vào tay người ngoài hay sao?
Nhưng không cưỡng lại được con trai bà ta thích cô, mấy ngày nay như bị ma ám, hoàn toàn không suy nghĩ được những điều này, hai ông bà lão bọn họ không muốn làm người xấu trước mặt con trai, cũng chỉ có thể đồng ý trước cho hai đứa tìm hiểu nhau, lỡ đau rằng, cuối cùng hai đứa thật sự thành đôi, bà ta cũng nói thẳng từ đầu, gốc rễ của nhà họ Lâm không thể đứt đoạn. Dù sinh bao nhiêu đứa, nhà họ chắc chắn phải có một đứa cháu trai ruột thịt, phạt bao nhiêu tiền họ cũng chịu.
Thẩm Vân Thư nghe từng lời của mẹ Lâm, hoàn toàn có thể dự đoán được cuộc sống sau hôn nhân: một người chồng tính cách mềm yếu, một bà mẹ chồng làm người tốt trước mặt con trai nhưng lại nói móc cô sau lưng, phàm là cô chỉ cần nói ra một câu thôi, có lẽ sẽ trở thành kẻ xấu phá hoại sự hòa thuận của gia đình họ, mà lại còn là một kẻ xấu phải chịu đựng ấm ức.
Thẩm Vân Thư mỉm cười, cũng khách sáo nói với mẹ Lâm, “Cháu không giống bác lắm, cháu thích con gái nhất, cả đời có một cô con gái là đủ mãn nguyện rồi.”
Mẹ Lâm mặt sa sầm, nhìn cô, “Cô có ý gì?”
Thẩm Vân Thư đáp, “Ý là cháu không có ý định làm con dâu nhà bác, tối nay bác đã có thể ngủ ngon rồi.”