- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Sự u ám trong mắt Phùng Viễn Sơn cuối cùng cũng tan đi một chút, anh còn tưởng chuyện gì lớn lắm, anh xoa bóp cổ tay cô, “Em nghĩ em có thể khắc anh cái gì? Ngay cả cánh tay em cũng mềm nhũn.”
Thẩm Vân Thư cụp mắt xuống, “Bát tự của em cứng, họ nói hồi nhỏ, một hòa thượng đi ngang qua đã xem cho em rồi.”
Phùng Viễn Sơn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh trước đây bị tai nạn xe, hôn mê nửa tháng trong phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng vẫn tỉnh lại nguyên vẹn. Ngay cả ông trời cũng không thu anh, bát tự của em dù cứng đến mấy cũng không cứng hơn ông trời.”
Ánh lệ trong mắt Thẩm Vân Thư không kìm được nữa.
Phùng Viễn Sơn lau đi giọt nước mắt lăn xuống chóp mũi cô, “Chỉ vì chút chuyện này mà cũng đáng để em rơi vài giọt nước mắt à.”
Mặt Thẩm Vân Thư hơi nóng, cô quay đầu đi, khẽ nói, “Em cũng biết chuyện này không thể tin là thật, nhưng ông ta xem cho người trước em thì là trời sinh một cặp, bạc đầu đến lão, đến lượt em thì lại thành em khắc anh.”
Cô đã rất cố gắng để tiến về phía trước, nhưng tại sao ngay cả loại người như Chu Thời Lễ lại có thể cầu được một kết thúc viên mãn, còn đến lượt cô thì lại luôn gặp trục trặc, cô sống đến bây giờ chưa bao giờ có được sự viên mãn trọn vẹn, dù cô chưa nói với ai, nhưng trong lòng cũng không phải chưa từng có mong ước.
Phùng Viễn Sơn nhìn hàng mi ươn ướt của cô, đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô, “Đi thôi.”
Thẩm Vân Thư mờ mịt nhìn anh, “Đi đâu?”
Chẳng phải cô muốn bạc đầu đến già sao? Vậy thì họ sẽ đi cầu một cái bạc đầu đến già.
Phùng Viễn Sơn dẫn cô trực tiếp tìm đến nhà ông thầy bói.
Nhà của ông thầy bói kia rất dễ tìm, vì thường xuyên có người từ nơi khác đến tìm ông ta xem bói, để thể hiện phong thái thần tiên của mình, ông ta cố ý chọn căn nhà ở lưng chừng núi, xung quanh cũng không có ai khác, chỉ có một mình nhà ông ta.
Tối đó, ông thầy bói ăn một con gà nướng, lại uống hai lạng rượu trắng, nằm trên ghế mơ màng nghe nhạc, tiếng gõ cửa trong sân đột nhiên vang lên, làm ông ta giật mình suýt rơi khỏi ghế.
Nửa đêm ma đến gõ cửa à, ông thầy bói lê dép lê hùng hổ chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra, nhìn thấy Phùng Viễn Sơn đứng ngoài cửa, lời định nói ra liền kịp thời nuốt trở lại.
Ông thầy bói này và Phùng Viễn Sơn đã từng gặp mặt một lần, trước đây, khi nhà họ Lưu giàu có trong trấn dọn nhà mới, đã mời ông ta đến xem phong thủy, khi ăn cơm, ông chủ Phùng này là khách quý của nhà họ Lưu.
Ông thầy bói lại nhìn thấy cô gái mà ông chủ Phùng này đang nắm tay, trong lòng lập tức vui như nở hoa, ông ta đã nói rồi mà, con chim khách đậu trước cửa nhà ông ta sáng nay không phải đến không đâu. Hóa ra cô gái này là cô vợ bé nhỏ của ông chủ Phùng, xem ra hôm nay ông ta đã tóm được một con cá lớn rồi.
Ông thầy bói vuốt râu, lại ra vẻ thâm sâu khó dò, “Tôi đã biết tối nay hai người sẽ tìm đến, vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của hai người. Thật ra, bát tự tương khắc của hai người cũng không phải là không có cách hóa giải.”
Lời ông thầy bói chưa nói hết là, chỉ xem hai người sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu tiền để cầu cách hóa giải này thôi.
Phùng Viễn Sơn không cần cách hóa giải nào của ông ta, anh mời ông thầy bói xem lại cho họ một quẻ nữa.
Ông thầy bói vừa nghe đã muốn xua tay, nhân duyên là do trời định, xem lại mấy quẻ cũng như nhau thôi, thời gian của ông ta quý giá lắm, không thể lãng phí vào những chuyện vô nghĩa như thế.
Phùng Viễn Sơn đặt một phong bì vào tay ông ta, ông thầy bói vừa chạm vào độ dày của phong bì, đôi mắt tinh tường liền xoay tròn, lập tức hiểu ra ý của ông chủ Phùng này, cách hóa giải có hay đến mấy, cũng không bằng ngay từ đầu đã là viên mãn.
Ông ta lập tức đổi giọng nói, “Chuyện nhân duyên này, cả nam và nữ đều có mặt thì xem mới chuẩn hơn, vì hai người thành tâm như vậy, quẻ này cũng không phải là không thể xem lại.”
Lập tức mời hai người vào nhà, rửa tay, rửa mặt, thay quần áo, bày án, ngồi xuống. Lại nheo mắt bấm đốt ngón tay một lúc lâu, cuối cùng vỗ bàn, “Đây chính là lương duyên trời ban!”
Ông thầy bói nói hết những lời hay ý đẹp mà ông ta có thể dùng, tóm lại một câu, hai người là ngàn năm tu được chung thuyền, vạn năm tu được chung chăn gối.
Ông ta nói đến đoạn xúc động, bộ râu bạc trắng cũng nhún nhảy theo, Thẩm Vân Thư vốn đã choáng váng, bị bộ râu rung lắc của ông ta làm cho càng choáng hơn, ô chỉ hỏi, “Trước đây ông cho tôi tại sao lại nói bát tự chúng tôi tương khắc?”
Ông thầy bói giả vờ sốt ruột, “Tôi vừa nãy không phải đã nói rồi sao, chuyện này phải có cả nam và nữ đều có mặt thì xem mới chuẩn hơn?”
Thẩm Vân Thư dù có say cũng không bị ông ta dắt mũi, “Bát tự tương khắc và lương duyên trời ban hai kết quả này không phải là sự khác biệt giữa chuẩn và chuẩn hơn, đây là hai quẻ hoàn toàn trái ngược nhau, có phải ông đã xem sai quẻ nào rồi không?”
Ông thầy bói liếc nhìn Phùng Viễn Sơn, cô vợ nhỏ này sao lại không đi theo kịch bản vậy, Phùng Viễn Sơn dùng ánh mắt ra hiệu vào phong bì trên bàn, ông thầy bói cắn răng, đáp lại Thẩm Vân Thư, “Quẻ trước của tôi chắc là đã nhầm lẫn ngày tháng năm sinh của hai người, nên mới xuất hiện quẻ hoàn toàn trái ngược này.”
Thẩm Vân Thư xác nhận với ông ta, “Vậy quẻ này bây giờ là chuẩn à?”
Ông thầy bói thổi râu, “Chuẩn không thể chuẩn hơn được nữa, bảng hiệu mấy chục năm của tôi vẫn còn treo đó, hai người chắc chắn sẽ bạc đầu đến già. Tôi vừa mở cửa nhìn thấy hai người là biết ngay, hai người trời sinh tương hợp, cuộc sống gia đình này sẽ ngày qua ngày sẽ càng thêm có tư vị.”
Thẩm Vân Thư nghiêm túc nói, “Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của ông.”
Ông thầy bói vung tay lớn, thầm nghĩ có gì đâu, chỉ cần tiền đến nơi đến chốn, lời hay ý đẹp nào ông ta cũng có thể nói.
Thẩm Vân Thư lấy lại phong bì trên bàn.
Ông thầy bói chớp mắt nhìn Thẩm Vân Thư, đây là ý gì.