- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Không biết là vì lời nói của anh, hay vì cuốn sách chị Thanh Huỳnh nhét vào chăn của Thẩm Vân Thư – được cho là gia bảo truyền đời của nhà chị ấy, Thẩm Vân Thư chỉ nhìn hai cái rồi gấp lại, nhưng vẫn liên tục gặp những giấc mơ lộn xộn suốt hai đêm.
Đến nỗi sáng ra rửa mặt soi gương, Thẩm Vân Thư không dám nhìn kỹ miệng mình, cứ cảm giác nhiệt độ ngón tay anh vẫn còn đọng lại trên đó, mãi không tan đi được.
Khí chất của anh quá mức xâm lược, kiểu gió phất qua ắt để lại dấu vết, ngay cả Tiểu Tri Ngôn, mới gặp anh hai lần, cũng thi thoảng lại hỏi bao giờ mới gặp lại chú, cậu nhóc vẫn còn muốn tặng bông hoa nhỏ thứ hai của mình.
Thẩm Vân Thư trả lời cậu nhóc, hôm nay thứ Tư, qua ngày mai, đến thứ Sáu cháu đi học về là có thể gặp rồi.
Tiểu Tri Ngôn ngồi sau xe đạp, bẻ ngón tay nghiêm túc đếm ngày.
Ông bác Hoàng đi ra từ tiệm tạp hóa nhà mình, đúng lúc thấy Thẩm Vân Thư đạp xe rẽ vào hẻm, vội vẫy tay gọi cô, “Vân Thư, nhanh lên, có điện thoại của cháu, chú còn định đến nhà gọi cháu đấy.”
Thẩm Vân Thư đạp xe đến, chống chân dừng xe, Tiểu Tri Ngôn thò đầu ra từ sau lưng cô hỏi, “Ông ơi, ai tìm cô út của cháu ạ?”
Thẩm Vân Thư cũng thấy lạ, hiếm khi có người gọi điện tìm cô, mọi người sống cùng một thị trấn, cũng không xa, cho dù có việc gì thì đạp xe một đoạn là tới, hoặc nhờ ai đó nhắn lời, chỉ có hồi trước khi Chu Thời Lễ học đại học ở ngoài, mỗi tuần sẽ định kỳ gọi điện cho cô hai lần.
Bà bác Hoàng đưa điện thoại cho Thẩm Vân Thư, cười trả lời Tiểu Tri Ngôn, “Còn ai vào đây nữa, dượng út của cháu đấy.”
Đầu ngón tay Thẩm Vân Thư chạm vào điện thoại hơi khựng lại, rồi vẫn nhận như thường, đầu óc nhất thời trống rỗng, hơi lạnh của ống nghe áp vào vành tai, cô chỉ “alo” một tiếng rồi dừng nói.
“Trong viện đã kẻ vạch xong chưa?”
Anh mở lời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm thấp thẳng tắp đi vào tai cô, Thẩm Vân Thư bỗng nhớ lại lời anh nói đêm đó, rồi lại nhớ đến những giấc mơ lộn xộn của cô.
Cô hơi nghiêng người, tránh ánh mắt sáng quắc lại hóng hớt của bà bác Hoàng khẽ đáp, “Kẻ xong rồi, kẻ trưa nay.”
Đường vạch đó kẻ cũng khá gian nan. Hôm qua cô nộp đơn lên văn phòng nhà máy, cuối giờ chiều đã có hồi âm, thuận lợi hơn cô tưởng. Trưa nay văn phòng nhà máy sắp xếp người đến kẻ vạch, vốn là chuyện rất đơn giản, người của văn phòng nhà máy đo chiều rộng căn viện, chia căn viện làm đôi, cửa lớn ban đầu ở phía Trần Mỹ Na, còn bên Thẩm Vân Thư sẽ mở một cánh cửa mới là được.
Có số liệu cụ thể đặt ở đó, lại có người của văn phòng nhà máy làm chứng, chuyện này không có lý do gì để ai đó chịu thiệt thòi hay được hưởng lợi.
Nhưng Trần Mỹ Na đã gọi cả mẹ và em gái mình đến, lúc thì nói người của văn phòng nhà máy đo không chuẩn, họ muốn tự đo, lúc lại nói sân bên Thẩm Vân Thư địa thế cao, bên họ địa thế thấp, nếu muốn kẻ vạch xây tường, Thẩm Vân Thư phải bù một phần tiền cho họ mới được.
Cả nhà họ làm một màn này khiến người của văn phòng nhà máy tức đến bật cười, quyền sở hữu căn nhà này bây giờ vẫn thuộc về nhà máy, các người cũng chưa mua, có cần phải bồi thường cho các người không.
Cả nhà Trần Mỹ Na mặc kệ những chuyện đó, nếu chịu nói lý lẽ thì đã không xảy ra những chuyện này, tóm lại là không làm theo những gì họ nói, hôm nay không kẻ được vạch.
Rõ ràng là muốn gây sự, vô lý cũng phải làm cho ra ba phần lý lẽ, người của văn phòng nhà máy trước đây đã từng nếm mùi bản lĩnh gây sự của Trần Mỹ Na, hai căn phòng chị ta đang ở hiện tại chính là do chị ta khóc lóc om sòm mà có được.
Hai căn phòng này ban đầu là của vợ chồng trưởng phòng kế hoạch trước ở, họ không có con cái, hai người cống hiến cả đời cho nhà máy, hai năm trước khi về hưu, để chăm sóc nhân viên cũ, nhà máy đã cho họ chuyển vào căn hộ mới xây.
Hai căn phòng này liền trống ra, cùng trống ra còn có hai căn phòng ở con hẻm khác, diện tích các căn phòng đều giống nhau.
Theo thứ tự phân nhà, hai chỗ ở này sẽ đến lượt vợ chồng Trần Mỹ Na và một đồ đệ của trưởng phòng trước, mỗi nhà một chỗ, không ai phải tranh giành.
Ý của ông trưởng phòng trước ban đầu là nhà cửa đều như nhau, cũng không có gì tốt xấu, hai căn của ông ấy cứ để đồ đệ của ông ta ở là được, nhiều đồ đạc trong nhà ông ấy ngại phiền cũng không chuyển đi nữa, trực tiếp để lại cho đồ đệ ông ấy.
Nếu nói là có lòng riêng, ông trưởng phòng trước đúng là có một chút, vợ chồng ông ấy rất thích Thẩm Vân Thư và Tiểu Tri Ngôn, hai vợ chồng đồ đệ ông ấy đều là những người hiền lành, họ chuyển đến, cùng ra vào trong một khoảnh sân với Thẩm Vân Thư, có thể nương tựa lẫn nhau.
Ông trưởng phòng trước chưa bao giờ làm phiền nhà máy vì chuyện riêng của mình, khó khăn lắm mới mở miệng một lần, cũng không phải vì bản thân, hơn nữa lại không phải chuyện khó giải quyết gì, nên giám đốc văn phòng nhà máy liền đồng ý ngay.