- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 183: Ngoại truyện 8
Chương 183: Ngoại truyện 8
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Ban đầu, các phóng viên thực sự bị thu hút bởi sự náo nhiệt ở gian hàng của Thẩm Vân Thư, sau đó thì thấy các nhân viên ở gian hàng đều là phụ nữ, toàn là các thím các bà khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc đồng phục, tuy trên khuôn mặt mỗi người đều có dấu vết của cuộc sống và năm tháng, nhưng tinh thần của mỗi người đều tràn đầy và nhiệt huyết.
Phóng viên ngay lập tức nhận ra đây có thể là một điểm phỏng vấn, lúc đầu cô ta cho rằng người đàn ông có khí chất nghiêm nghị ở quầy là ông chủ, khi người đàn ông nói với cô ta rằng mình không phải là ông chủ, mà ông chủ là vợ của anh, phóng viên đã rất ngạc nhiên.
Khi cô ta nhìn thấy người phụ nữ được người đàn ông đỡ từ phòng chứa đồ ra, phóng viên lại càng kinh ngạc hơn, ngạc nhiên về vẻ ngoài trẻ trung và xinh đẹp của người phụ nữ, lại càng ngạc nhiên hơn về chiếc bụng nhô cao của cô, điều khiến phóng viên ngạc nhiên nhất là cách nói chuyện của cô, một bà chủ của một xưởng nhỏ ở thị trấn, lại có kiến thức và suy nghĩ vượt xa người bình thường.
Trong khi cô ta nói chuyện với bà chủ Thẩm, chồng của bà chủ Thẩm chỉ im lặng đứng bên cạnh vợ, anh hoặc là đưa cho vợ một cốc nước, hoặc là khi ánh mắt vợ dừng lại ở một bộ quần áo nào đó, anh sẽ đứng dậy lấy nó cho vợ. Suốt cả quá trình, anh không hề xen vào một lời nào, nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi vợ nửa bước, mối quan hệ vợ chồng và sự ăn ý như vậy khiến người khác có ghen tỵ cũng không được.
Phóng viên ngay lập tức quay về, lưu loát viết một bài báo chuyên đề dài.
Hôm đó, Thẩm Vân Thư vừa mới ngủ trưa dậy, đã mơ mơ màng màng chấp nhận một cuộc phỏng vấn của một phóng viên nào đó, bởi vì buồn ngủ nên cô cũng không cảm thấy căng thẳng, sau đó cũng không để chuyện này trong lòng nhiều.
Mãi đến khi cô sinh con xong và đang ở cữ, các cán bộ lãnh đạo từ thành phố chuyển về huyện, rồi từ huyện chuyển về thị trấn đến thăm nhà, cô mới biết rằng cô và các thím các bà trong nhà máy không chỉ xuất hiện trên báo, mà còn lên cả tin tức truyền hình, lại là Cctv.
Chuyện này đừng nói là ở thị trấn, ngay cả ở huyện cũng là lần đầu tiên, Thẩm Vân Thư đã lấy lý do vừa mới sinh con để từ chối rất nhiều cuộc họp ở huyện và thị trấn yêu cầu cô tham gia, còn lần này, buổi lễ tuyên dương này tập trung vào vấn đề tái tạo việc làm cho người lao động đã nghỉ việc, trưởng thị trấn Tần đích thân đến nhà hy vọng cô có thể tham dự.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Vân Thư lên sân khấu phát biểu, nói không căng thẳng là nói dối, mặc dù cô đã thuộc lòng bài phát biểu, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu đọc lại thêm hai lần nữa, trong lòng sẽ yên tâm hơn.
Cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Phùng Viễn Sơn không ngờ cô đã tỉnh, anh khép hờ cửa, đi đến nhìn cô: “Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một chút nữa.”
Thẩm Vân Thư lắc đầu: “Không ngủ được nữa.”
Cô vừa động đậy, mái tóc đen tuyền trên cổ rủ xuống, làn da trắng sứ đầy những dấu vết như cánh hồng mai rơi trên nền tuyết.
Phùng Viễn Sơn ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt lên vết đỏ trên vai cô, rồi cúi người hôn lên khóe môi cô: “Đừng căng thẳng, tối qua em nói trước mặt ba đứa trẻ rất hay mà.”
Thẩm Vân Thư nghĩ đến cảnh ba đứa trẻ ngồi thành hàng, nghiêm túc nghe cô luyện tập tối qua, trong mắt không kìm được hiện lên ý cười.
Phùng Viễn Sơn lại hôn lên khóe mắt cong cong như trăng khuyết của cô, Thẩm Vân Thư ngước đầu lên, chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh, khi anh muốn hôn sâu hơn, cô lại chống vào ngực anh, không cho anh hôn nữa.
Bây giờ cô có thể dành cho anh rất ít thời gian, cô cũng thông cảm cho anh đã phải nhịn gần một năm trời, cho nên sau khi hết ở cữ, mỗi khi ở một mình với anh, cô sẽ dung túng anh hơn một chút., anh muốn làm gì, cô sẽ không từ chối, nhưng hôm nay thì không được, cô cũng không muốn lên sân khấu với đôi môi sưng đỏ, tối qua anh đã hôn quá nhiều rồi.
Phùng Viễn Sơn cũng biết tình hình hôm nay đặc biệt, anh kịp thời kìm lại hơi thở, ôm cô vào lòng, Thẩm Vân Thư tựa vào vai anh, tùy tiện v**t v* tóc anh vài cái, Phùng Viễn Sơn cắn tai cô, Thẩm Vân Thư cũng muốn cắn lại, nhưng nhìn thấy một sợi tóc bạc lóe lên trong mái tóc đen của anh, cô dừng lại.
Cô tiến lại gần, tìm thấy sợi tóc bạc đó: “Anh có một sợi tóc bạc ở đây này.”
Phùng Viễn Sơn nói: “Nhổ cho anh đi.”
Thẩm Vân Thư đáp: “Càng nhổ càng mọc nhiều.”
Phùng Viễn Sơn lại cắn tai cô một cái: “Nhổ đi.”
Thẩm Vân Thư bị cắn đến mức đầu ngón tay run lên, cô dùng lực ở cổ tay, trực tiếp nhổ nó xuống, nó cũng không bạc hoàn toàn, phần gốc vẫn là màu đen.
Tóc bạc cũng không có gì lạ, với một xưởng nhỏ như của cô, mỗi ngày đã có rất nhiều việc phải lo lắng, anh quản lý hàng trăm người, bây giờ lại đang ở thời điểm phát triển then chốt, dù anh có sức lực tốt đến đâu, cũng có lúc mệt mỏi.
Phùng Viễn Sơn nhìn sợi tóc bạc đó, khẽ thở dài: “Anh thật sự đã già rồi.”
Thẩm Vân Thư nghe giọng điệu của anh có chút xót xa: “Không có đâu, anh chưa đến ba mươi, sao lại già chứ.”
Phùng Viễn Sơn đáp: “Chưa đến ba mươi cũng không còn bao nhiêu năm nữa là đến ba mươi, tóm lại cũng không thể so với mấy cậu trai trẻ được.”
Thẩm Vân Thư ôm anh, khẽ nói: “Cần gì phải so với mấy cậu trai trẻ, dù có đến bốn mươi, anh cũng đang ở độ tuổi sung sức nhất.” Cô ghé sát tai anh, hạ thấp giọng hơn nữa: “Tối qua anh hành em suýt chết, chính anh không cảm thấy sức lực của mình tốt đến mức nào sao?”
Phùng Viễn Sơn khẽ “à” một tiếng: “Anh còn tưởng bây giờ em thích mấy cậu trai trẻ có sức lực hơn.”