- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 168
Chương 168
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Dưới núi có ánh đèn của vạn nhà, trên đầu có bầu trời đầy sao lấp lánh, xung quanh tối đen như mực, gió đêm trong núi từng cơn từng cơn thổi vào cửa kính xe, cũng thổi vào trái tim Thẩm Vân Thư đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả người cô được bọc kín trong chiếc áo khoác của anh, nhìn từ bên ngoài không thể thấy gì, nhưng bên dưới lớp áo khoác lại hỗn loạn đến không thể tả, cô vừa hồi hộp cũng vừa sợ hãi, mái tóc đen nhánh của cô dính vào cổ, chóp mũi hồng nhạt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt phủ một lớp sương mờ, trông đáng thương cực kỳ.
Phùng Viễn Sơn tiến vào một cách vô cùng khó khăn, anh hít một hơi thật sâu, rồi dừng lại, ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, “Bé ngoan, thả lỏng ra một chút.”
Thẩm Vân Thư lắc đầu quầy quậy, những giọt nước mắt đọng trên mi cũng theo đó mà rung rinh, cô không thể thả lỏng được, cô cũng không biết tại sao lại đến bước này, anh luôn có nhiều cách chết người để dỗ dành cô, cô cứ thế mà mê mẩn mắc bẫy của anh, bây giờ họ đang ở bên ngoài, nhỡ đâu có ai nửa đêm lên núi leo núi, thì cô không còn mặt mũi nào sống nữa.
Phùng Viễn Sơn đưa tay vào trong áo khoác, từng chút từng chút một xoa dịu sự căng thẳng của cô, “Đừng sợ, không có ai đến đâu, không thấy gì đâu.”
Từng sợi tóc của Thẩm Vân Thư cũng đang run rẩy, cô ôm chặt lấy anh, hôn lên miếng băng cá nhân trên cằm anh, giọng run run nói, “Anh phải nhanh lên một chút.”
Lời nói của cô chưa kịp tan vào không khí ẩm ướt, lưng cô đã đột nhiên cứng đờ, cổ cô ngửa ra sau, suýt chạm vào vô lăng, anh cúi người xuống, bịt chặt tiếng kêu suýt tràn ra khỏi miệng cô, không gian trong xe chật hẹp, hai người dán vào nhau vô cùng gần, Thẩm Vân Thư chỉ cảm thấy hồn vía cô đã bay đi đâu hết rồi.
Đèn dưới núi đang lung lay, những vì sao trên trời đang lung lay, và chiếc xe cũng đang lung lay, cái “nhanh” mà cô nói và cái “nhanh” của anh hoàn toàn không cùng một ý nghĩa.
Thẩm Vân Thư vừa khóc vừa gọi “anh Viễn Sơn”, muốn anh chậm lại, nhưng anh lại càng nhanh hơn, cô lại nức nở gọi “ông xã”, hy vọng có thể làm anh mềm lòng hơn một chút, nhưng cô càng gọi, anh càng nhanh và càng mạnh, Thẩm Vân Thư có chút ảo não, cô túm lấy tai anh và bắt đầu gọi “Phùng Viễn Sơn.”
Giọng nói ướt át, từng tiếng từng tiếng gọi tên anh, quyến rũ đến mê hồn, Phùng Viễn Sơn cảm thấy nếu cô còn gọi nữa, anh có thể sẽ chết trên người cô đêm nay cũng nên.
Anh cắn lấy môi cô, giọng khàn khàn, “Đừng gọi nữa, lát nữa lại gọi những thứ không nên đến hết bây giờ.”
Thẩm Vân Thư vốn đã vô cùng căng thẳng, cô tuy không phải là người quá nhát gan, nhưng lại rất sợ những chuyện ma quỷ này, khi nhìn thấy một mảng đen kịt ngoài cửa kính xe trong tầm mắt đẫm lệ, như có thứ gì đó đang ập đến, tim cô run lên, toàn thân lập tức co thắt lại.
Gân xanh trên cánh tay Phùng Viễn Sơn đột nhiên nổi lên, những giọt mồ hôi trên tóc anh rơi xuống, anh ghì chặt lưng cô, rên lên một tiếng, tất cả đều trao hết cho cô.
Thẩm Vân Thư rúc vào lòng anh, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại, Phùng Viễn Sơn hôn lên mắt cô, h*n l*n ch*p m** cô, hôn lên môi cô, rồi cầm lấy tay cô, hôn lên những ngón tay đang run rẩy của cô, Thẩm Vân Thư muốn cho anh một cái tát, nhưng cổ tay cô mềm nhũn, không thể dùng sức được, sao anh lại dọa cô vào lúc này chứ, vừa nãy cô suýt chút nữa là chết luôn rồi.
Phùng Viễn Sơn gạt những sợi tóc ướt dính trên má cô, rồi hôn lên má cô đang ửng hồng.
Thẩm Vân Thư đẩy mặt anh ra, không muốn anh hôn, anh quá dễ bị trêu chọc, cô không muốn chết thêm lần thứ hai ở đây.
Phùng Viễn Sơn khẽ cười một cách thỏa mãn, kéo chiếc áo khoác đang tuột xuống trên người cô, siết chặt cô vào lòng.
Hai người cứ thế im lặng ôm nhau, không ai muốn cử động.
Tiếng gió ngoài cửa sổ xe ù ù thổi, Thẩm Vân Thư tựa vào vai anh, ngón tay đặt lên cửa kính xe dính sương trắng, từng nét từng nét viết, đợi đến khi nét cuối cùng kết thúc, cô mới nhận ra cô đang viết tên anh.
Ngón tay cô dừng lại, muốn xóa tên đó đi, anh nắm lấy cổ tay cô, từng nét từng nét dẫn dắt cô, viết tên cô bên cạnh tên anh.
Hai cái tên dính liền với nhau, tựa như bọn họ vào giờ phút này.
Thẩm Vân Thư ngước mắt nhìn anh, Phùng Viễn Sơn cúi đầu nhẹ hôn cô, Thẩm Vân Thư vòng tay qua vai anh, khẽ nói, “Anh đừng để người khác lái chiếc xe này nữa nhé.”
Phùng Viễn Sơn khẽ “ừ” một tiếng.
Thẩm Vân Thư ôm anh càng chặt hơn, cô im lặng trong vòng tay anh một lúc lâu, rồi nghĩ đến điều gì đó, lại nhìn anh, “Nhà máy của nhà họ Vương, dù giá có hợp lý, anh cũng đừng nhận nữa, bây giờ là lúc anh cần tiền, hãy giữ tiền lại để phòng thân.”
Phùng Viễn Sơn lại ôm mặt cô, hôn cô, “Không cần đâu, bây giờ chuyện này tiền nong không giải quyết được, phải đợi người đó rơi đài thôi.”
Thẩm Vân Thư nghe ra sự chắc chắn trong lời nói của anh, cô ghé sát vào anh hơn, khẽ hỏi, “Sẽ rơi đài sao?”
Phùng Viễn Sơn bị vẻ mặt như đang nói một bí mật kinh thiên động địa của cô làm cho bật cười, anh cọ chóp mũi cô, cũng nhỏ giọng như cô, “Có một câu nói là ác giả ác báo.”
Thẩm Vân Thư phấn khích, ôm cổ anh hỏi, “Thật không?”
Hai người vẫn chưa tách ra, hành động của cô lại gây ra điều gì đó, hầu kết Phùng Viễn Sơn lăn lộn, sự dữ dội chưa được tận hứng lại rục rịch.
Thẩm Vân Thư cứng người lại, vội vàng đẩy anh, “Không được, chúng ta phải về rồi, bà ngoại vẫn đang đợi chúng ta ăn cơm.”
Phùng Viễn Sơn kìm cô lại không buông, ánh mắt rất sâu.
Nước mắt Thẩm Vân Thư lại rơi xuống, cô ôm cổ anh cầu xin, “Anh Viễn Sơn, về đi mà, như thế này không thoải mái đâu, em không thích chỗ này.”
Phùng Viễn Sơn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lấm tấm nước mắt như hoa lê dưới mưa của cô, cuối cùng anh cũng mềm lòng buông tha cho cô, anh hôn lên đuôi mắt cô, từng chữ một khàn giọng nói, “Bà chủ Thẩm phải cố gắng kiếm tiền, đổi cho anh một chiếc xe to hơn, chúng ta lại đến đây, chắc chắn sẽ hầu hạ em thoải mái.”
Thẩm Vân Thư nghẹn lời, vỗ một cái vào miệng anh, cô mới không thèm đến đây lần thứ hai với anh, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Đây là chuyện điên rồ nhất mà cô từng làm trong đời, cô nghĩ rằng chỉ cần rời khỏi đây, ký ức sống dở chết dở của đêm đó sẽ bị bỏ lại sau lưng, nhưng lúc này cô vẫn chưa nhận ra, ngọn núi này lại đối diện với cửa sổ nhà kho của cô.