- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 144
Chương 144
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thẩm Vân Thư bưng món ăn đã xào xong ra bàn, cô quét mắt nhìn số lượng ghế, rồi nói với Cố Tùng Hàn: “Tùng Hàn, cậu đi lấy thêm hai cái ghế ở viện phía Tây sang đây đi, ghế bên này không đủ.”
Cố Tùng Hàn búng tay một cái, đáp lại “Được.”
Cố Lan Anh chắp tay sau lưng, ra vẻ trưởng bối đi đến, mắt bà ta không rời khỏi các món ăn trên bàn, mở miệng nói: “Ôi giời, không cần phải đi bê đâu, bê tới bê lui làm gì cho mệt, vợ Viễn Sơn, lát nữa cháu và cháu trai cứ lấy bát ra ngoài ghế sofa mà ăn, ở đó thoải mái, lại còn được xem TV nữa, không phải hơn là ngồi chen chúc ở bàn ăn với chúng tôi sao?”
Căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.
Cố Tùng Hàn luôn coi lời nói của bà cô này như gió thoảng qua tai, anh ta vẫy tay gọi Tiểu Tri Ngôn cùng đi bê ghế, Tiểu Tri Ngôn ngoan ngoãn đứng dậy.
Phùng Viễn Sơn từ trong bếp đi ra, gọi Cố Tùng Hàn lại: “Không cần đi bê đâu.”
Cố Tùng Hàn lại dừng chân, Phùng Nhã Lâm sốt ruột muốn nói gì đó, Cố Tùng Hàn liếc nhìn cô nàng, có anh trai em ở đây rồi, chưa đến lượt em phải lo lắng.
Phùng Viễn Sơn nói với Phùng Nhã Lâm: “Vào áo khoác của anh lấy ví, em đưa Tiểu Tri Ngôn đi mua một chai dấm, dấm trong nhà không đủ dùng.”
Rồi lại nhìn Lục Chiêu: “Trời có hơi tối, Lục Chiêu, cậu đi cùng bọn họ đi.”
Lục Chiêu không muốn xen vào chuyện gia đình của sếp, anh ta gật đầu nói “Được.”
Phùng Nhã Lâm vui vẻ, không ngờ cơ hội ở riêng lại đến nhanh như vậy, cô nàng nhanh chóng đồng ý, nhưng Tiểu Tri Ngôn lại có chút lo lắng cho cô út, không muốn đi, muốn ở lại cùng cô út.
Thẩm Vân Thư cười với cậu nhóc: “Mặc áo khoác vào, mua thêm một túi bánh gạo về cho cô út nữa, cô út muốn ăn.”
Tiểu Tri Ngôn thấy cô út cười, lại yên tâm, cậu nhóc đã quên mất rằng, dượng út chắc chắn sẽ không để ai bắt nạt cô út, Tiểu Tri Ngôn mặc áo khoác, một tay kéo tay cô út Nhã Lâm, một tay kéo chú Lục Chiêu, vui vẻ đi ra ngoài.
Phùng Viễn Sơn nhìn Thẩm Vân Thư: “Em vào xem món ăn trong nồi đi, chắc sắp được rồi, còn chưa bỏ muối.”
Thẩm Vân Thư đi ngang qua anh, lại dừng lại, chạm vào tay anh, có muốn cô ở lại cùng anh không?
Phùng Viễn Sơn giục cô: “Nhanh lên, lát nữa lại khét nồi đấy.”
Cố Lan Anh có chút đắc ý nhìn Thẩm Vân Thư, xem đi, đừng tưởng rằng bình thường mọi người coi trọng mày thì mày thật sự được coi trọng, khi trong nhà có khách quý, mày vẫn không thể ra mặt, chỉ có thể loanh quanh trong bếp.
Bà ta có chút đắc ý quên cả trời đất, thò tay về phía bát sườn trên bàn, Cố Tùng Hàn bước lên một bước, trực tiếp di chuyển bát sườn đến vị trí mà bà ta không thể với tới, đây là món ăn chị dâu làm riêng cho mình, không thể để bàn tay không biết đã chạm vào cái gì của bà ta làm hỏng được.
Cố Lan Anh không sợ Cố Tùng Hàn, trừng mắt nhìn anh ta: “Làm gì đấy, có phải tao ăn đâu? Thạch Đầu kêu đói cả buổi rồi, tao lấy một miếng cho nó lót dạ không được sao?”
Phùng Viễn Sơn bình tĩnh nói: “Tùng Hàn, bây giờ cậu lái xe đưa bà cô và Thạch Đầu về đi, chẳng phải Thạch Đầu đói rồi sao, đừng làm lỡ bữa cơm ở nhà.”
Cố Tùng Hàn cười toe toét, vui vẻ đáp: “Được!”
Cố Lan Anh sững sờ, nhìn Phùng Viễn Sơn: “Viễn Sơn, cháu có ý gì?”
Phùng Viễn Sơn đáp lại: “Bà cô cũng nói rồi, bàn ăn nhà chúng cháu chật, ghế không đủ dùng, vậy thì không giữ bà cô ở lại ăn cơm nữa, bà cô về nhà muốn ăn trên sofa hay trên giường thì tùy ý bà cô.”
Khóe mắt khô quắt của Cố Lan Anh co giật, như thể không dám tin: “Cháu muốn đuổi bà đi sao?”
Phùng Viễn Sơn sửa lại: “Không phải đuổi, là mời.”
Cố Lan Anh không ngờ anh lại thẳng thừng như vậy, mặt bà ta sầm xuống: “Cháu vì người vợ mới này mà muốn cắt đứt quan hệ họ hàng với bà cô hả?”
Phùng Viễn Sơn thong thả xắn tay áo lên: “Chuyện này không liên quan gì đến vợ cháu cả, bà cô đừng vội vàng chụp mũ linh tinh cho cô ấy, là do cháu quá chán ghét việc phải đi giải quyết những chuyện rắc rối này cho nhà bà cô rồi, bà cô đến đây hôm nay muốn làm gì, bà cô tự hiểu rõ. Nếu hôm nay cháu không gọi điện cho Hoài Thành, đừng nói cháu, ngay cả bà cụ cũng không biết vợ cậu ta lại sắp sinh con nữa rồi, bà cô giấu kín thật đấy.”
Vẻ mặt Cố Lan Anh ngày càng khó coi hơn.
Phùng Viễn Sơn trực tiếp vạch trần suy nghĩ của bà ta: “Hoài Thành có đứa thứ hai là chuyện tốt, cậu ta đã muốn sinh thì chắc chắn là nuôi được, phải phạt bao nhiêu tiền, cậu ta tự nhận phạt là được, cháu và bà cụ không có tiền để nộp phạt thay cho nhà bà cô đâu.”
Thạch Đầu cầm chổi muốn lại gần đây, Phùng Viễn Sơn nhìn Cố Tùng Hàn, Cố Tùng Hàn hiểu ý, dẫn Thạch Đầu ra ngoài.
Hôm nay Phùng Viễn Sơn không định giữ lại thể diện cho cô ta: “Bà cô cũng không cần phải suy nghĩ làm sao để giữ Thạch Đầu lại nhà chúng cháu, lần trước cháu đã nói với bà cô rồi, nếu bà cô chưa hiểu, cháu sẽ nói rõ hơn. Bà cụ đã nuôi con trai cho bà cô rồi lại nuôi cả cháu trai cho bà cô, dù có thiếu nợ bà cô nhiều đến đâu, cũng đã trả hết từ lâu rồi, không thể nào bây giờ lại còn phải tiếp tục nuôi chắt cho bà cô được. Nếu trong lòng bà cô vẫn cảm thấy thiệt thòi, thì đợi sau này đến thế giới bên kia, bà cô hãy tìm ông cụ mà tính toán, nếu ông cụ thấy cháu làm sai, đến khi cháu sang đó, ông cụ sẽ tự khắc tính toán với cháu.”
Cố Lan Anh run rẩy môi, không nói nên lời.
Phùng Viễn Sơn nhìn bà ta: “Chẳng qua, đó là chuyện cần giải quyết ở thế giới bên kia, còn ở đây, những gì cần giải quyết đã giải quyết xong hết rồi, cho nên, từ hôm nay trở đi, dù là ngày lễ tết hay ngày thường, xin bà cô đừng đến nhà chúng cháu nữa, sức khỏe của bà cụ không được tốt, những người trẻ như chúng cháu thì bận rộn, không có thời gian và sức lực để ngày nào ở nhà cũng tiếp đãi bà cô ăn uống no say.”