- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 135
Chương 135
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Thẩm Vân Thư cũng muốn thử bắt nạt anh, nhưng việc bắt nạt người khác thật sự là một kỹ năng khó, cô không có đủ sức lực, cũng không chịu nổi ánh mắt nhìn thẳng từ dưới lên của anh, chỉ động đậy vài cái đã làm nũng, thở nhẹ rồi mềm nhũn nằm trên ngực anh, mặc cho anh dỗ thế nào cũng không chịu đứng lên.
Phùng Viễn Sơn khẽ mắng “con mèo lười” vào tai cô, trầm mắt siết chặt vai cô, ngay lập tức kéo cô vào cơn bão tố bùng lên, không ngừng nghỉ suốt nửa đêm.
Sáng hôm sau, Tiểu Tri Ngôn nhìn thấy cổ tay của dượng út, kinh ngạc kêu lên, “Dượng út, tay dượng bị thương rồi!”
Đang đi ra cửa, Thẩm Vân Thư khựng lại, muốn lùi về sau, lúc cô vừa tỉnh giấc thì anh đã dậy rồi, tối qua mọi chuyện quá hỗn loạn, cô được anh bế ra khỏi phòng tắm, rồi nửa mê nửa tỉnh ngủ thiếp đi, hoàn toàn không để ý tay anh ra sao.
Phùng Nhã Lâm đi phía sau không biết vì sao chị dâu mình lại đột nhiên dừng lại, cô nàng đặt tay lên vai cô, đẩy cô vào nhà, ồn ào hỏi, “Tay anh trai em sao lại bị thương vậy?”
Thẩm Vân Thư đứng trước mặt anh, ánh mắt hơi lơ đãng, không dám nhìn vào cổ tay anh, cứ như thể cô không nhìn thì vết thương đó sẽ không liên quan đến cô vậy.
Phùng Viễn Sơn liếc nhìn cô một cái, lơ đãng xoay đồng hồ che đi vết thương trên cổ tay, trả lời Tiểu Tri Ngôn và Phùng Nhã Lâm, “Vô tình va vào thôi, không nghiêm trọng đâu.”
Vừa nói chuyện, anh vừa đưa tay vuốt lại dải lụa buộc tóc cho người bên cạnh, cô không thích mặc quần áo màu sắc quá tươi sáng, phần lớn đều thiên về phong cách nhã nhặn, chắc vì vừa mới làm đám cưới xong, mấy ngày nay trên người cô luôn có vài điểm nhấn tinh tế, có lúc là kẹp tóc màu đỏ anh đào, lúc khác là quàng một chiếc khăn quàng đỏ thẫm, hôm nay thì dùng dải lụa đỏ buộc tóc.
Làn da cô trắng sáng, tóc đen lại dày dặn, dùng một dải lụa đỏ đơn giản buộc túm mái tóc dài lại, mang một vẻ e ấp, quyến rũ riêng của cô dâu mới gả, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Phùng Nhã Lâm bị vẻ mặt của anh trai làm cho kinh ngạc, cô nàng chưa từng tưởng tượng vẻ dịu dàng không lộ ra ngoài này lại có thể xuất hiện trên người anh.
Ngồi bên bàn ăn, Cố Tùng Hàn nghe lời Phùng Viễn Sơn nói thì nhướng mày cười cợt, vừa nãy anh ta đã nhìn thấy vết thương trên cổ tay anh trai mình, đó không phải là do vô tình va chạm mà để lại, rõ ràng trông giống như bị cái gì đó siết chặt mà thành.
Phùng Viễn Sơn đưa mắt quét sang, Cố Tùng Hàn vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, nhét miếng trứng đã bóc vào miệng, đứng dậy nói ấp úng, “Em ăn xong rồi, đi thay quần áo đây.”
Mặt Thẩm Vân Thư đã đỏ bừng, cô quay người đi vòng qua anh, vào bếp, Phùng Viễn Sơn xoa đầu Tiểu Tri Ngôn, bảo cậu nhóc ăn nhanh lên, ăn xong họ sẽ xuất phát, Tiểu Tri Ngôn nghe vậy, thậm chí không dùng thìa nữa, trực tiếp bưng bát lên, húp cháo chùn chụt.
Dượng út nói hôm nay sẽ đưa cậu nhóc lên thành phố gặp một ông cụ chơi cờ vây rất giỏi, cậu nhóc muốn gặp ông cụ, cũng muốn đi xem những tòa nhà lớn, cô giáo nói các tòa nhà ở thành phố cao lắm, nhóc muốn đi xem rốt cuộc cao đến mức nào.
Phùng Viễn Sơn cũng vào bếp, Thẩm Vân Thư nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, Phùng Viễn Sơn không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, Thẩm Vân Thư kéo tay anh lên, tay phải còn đỡ hơn, chủ yếu là tay trái, cô cẩn thận tháo đồng hồ của anh ra, nhìn thấy vết bầm tím và trầy xước, lông mi khẽ run rẩy.
Đáng lẽ hôm qua cô không nên nông nỗi mà buộc anh lại, hôm nay anh còn phải đi bàn chuyện, lỡ để người khác nhìn thấy thì không hay chút nào.
“Có đau không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ hối hận.
Phùng Viễn Sơn nhéo má cô, nói nhỏ, “Không đau, so với vết thương ở đầu gối em lần trước thì cái này chẳng là gì cả.”
Thẩm Vân Thư nhẹ nhàng đá anh một cái, không cho anh nói tiếp, lại nhìn tay anh và nói, “Anh có vội đi không, về bên kia của chúng ta, em bôi thuốc cho anh.”
Phùng Viễn Sơn nắm lấy đầu ngón tay cô, “Không bôi nữa, anh phải đi ngay bây giờ, anh vừa nói chuyện với Tùng Hàn rồi, em yên tâm để nó đi cùng, miệng nó rất kín, những gì không nên nói sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Kết quả của cuộc thương lượng đêm qua là cả hai đều lùi một bước, anh đi lo việc của anh, Tùng Hàn sẽ đi cùng cô hôm nay, Thẩm Vân Thư khẽ “ừm” một tiếng, nhưng không buông tay anh ra, vết trầy xước trên đó đã đóng vảy, nếu đeo đồng hồ nữa thì có thể lại bị cọ rách.
Phùng Viễn Sơn nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, khóe môi nở nụ cười, anh cúi người lại gần cô hơn, cố ý trêu chọc, “Anh da dày thịt béo, vết thương nhỏ này không sao đâu, chỉ là lần sau lúc buộc, buộc cao lên một chút là được. Nếu không, người khác hỏi thì anh khó mà giải thích được.”
Thẩm Vân Thư không muốn để ý đến lời anh nói, cô tháo dải lụa đỏ buộc tóc của mình xuống, buộc lỏng vào cổ tay anh, thắt một cái nơ đẹp mắt, nó vừa vặn che đi vết thương bên trên, dải lụa đỏ có chất liệu rất mềm, sẽ không cọ vào da. Hơn nữa, chút màu đỏ trên cổ tay còn khá hợp với bộ vest đen của anh hôm nay, trong vẻ nghiêm túc lại thêm chút không khí vui mừng của một chú rể mới cưới, trông không hề xung đột.
Cô lại cầm đồng hồ lên, đeo vào tay phải cho anh, chỉnh lại ống tay áo, rồi buông tay anh ra, cô không có biểu cảm gì, chỉ hất cằm lên, ra hiệu cho anh có thể đi rồi.
Ý của Phùng Viễn Sơn càng đậm, anh giơ tay trái buộc dải lụa đỏ lên, từ từ vuốt dọc sợi tóc rủ xuống vai cô, đầy ẩn ý nói, “Cái này hay này, buộc vào tay không đau chút nào, nếu em thật sự xót anh, lần sau cũng có thể thử dùng cái này.”
Thẩm Vân Thư thẹn quá thành giận, đá mạnh một cú vào chân anh, ai mà xót anh chứ, cô thấy là anh còn đau chưa đủ, lần sau cô nên dùng dây sắt mà trói anh mới đúng.