- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 186: Ngoại truyện 11
Chương 186: Ngoại truyện 11
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tuổi ba mươi luôn là một dấu mốc lớn, một tuần trước sinh nhật của ông chủ Phùng, những cuộc gọi chúc mừng cứ tới tấp đến, mọi người đều hỏi ông chủ Phùng sẽ ăn mừng thế nào, một dịp quan trọng như thế, không thể không tổ chức vài bàn tiệc cho thật linh đình.
Kết quả ông chủ Phùng chỉ nói “phiền phức” và từ chối hết, tóm lại là không có ý định tổ chức lớn.
Dù ông chủ Phùng không muốn làm rình rang, nhưng quà sinh nhật thì không thể thiếu.
Trần Duy Chu đã từ nước Anh gửi về một bộ mỹ phẩm chăm sóc da cao cấp, thời xuân sắc của đàn ông rất ngắn ngủi, qua tuổi ba mươi là chẳng mấy chốc sẽ bước sang tuổi bốn mươi, việc chăm sóc bản thân là vô cùng cần thiết, giờ đây, những chàng trai trẻ cứ xuất hiện lớp lớp, nên phải tìm mọi cách để giữ trái tim và ánh mắt của chị dâu nhỏ luôn hướng về Phùng lão đại.
Khi Phùng Viễn Sơn nhận được gói hàng của Trần Duy Chu, anh đã đưa ngay cho Cố Tùng Hàn, cơ bản là anh không cần dùng những thứ cầu kỳ đó để bôi lên mặt, hơn chục vòng chạy bộ ven sông mỗi ngày không phải là vô ích, anh biết rõ cô thích nhất là gì.
Hiện tại Lăng Xuyên đang đi hỗ trợ xây dựng ở vùng núi, nơi đó hẻo lánh, bưu điện cũng không có, anh ta đã nhờ người mang đến cho Phùng Viễn Sơn một bình rượu nhân sâm mà anh ta mua từ một người dân địa phương, qua tuổi ba mươi, thể lực và tinh thần không thể sánh được với những chàng trai mười tám đôi mươi, nhưng chỉ cần uống một ly rượu nhân sâm nhỏ này, cuộc sống vợ chồng sẽ lại ngọt ngào như thời mới cưới.
Phùng Viễn Sơn nhận bình rượu nhân sâm của Lăng Xuyên, mở nắp uống thử một ngụm, trước khi máu dồn lên mũi, anh đã đóng nắp lại và bảo Cố Tùng Hàn mang ngay cho bố của anh ta, anh nói rằng ngay cả năm mươi năm nữa, anh cũng không cần những thứ này để bồi bổ.
Chử Tu Sùng gọi điện muốn Phùng Viễn Sơn đưa cả gia đình sang Hồng Kông chơi một chuyến, một là để chúc mừng sinh nhật Phùng Viễn Sơn, quan trọng nhất là ông ấy đã nhớ ba đứa trẻ rồi.
Nhưng chuyến đi Hồng Kông có lẽ sẽ không thực hiện sớm được, Phùng Viễn Sơn bận rộn, mà Thẩm Vân Thư còn bận hơn, ban ngày cô bận công việc ở nhà máy, buổi tối còn phải đi học.
Nhà máy phát triển càng nhanh, Thẩm Vân Thư càng cảm thấy mình còn thiếu sót và hạn chế ở nhiều phương diện.
Những kiến thức về quản lý doanh nghiệp, cô có thể mua sách tự học, hơn nữa, có anh ở bên cạnh làm thầy giáo, khi có điều không hiểu cô có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, cộng thêm kinh nghiệm tích lũy từ thực tế, cô cũng có thể bổ sung kiến thức dần dần.
Điều chủ yếu cô muốn học là tiếng Anh.
Hai năm nay, các triển lãm thời trang xuân thu diễn ra mỗi năm hai lần, bọn cô đều tham gia, trong đó cũng có người nước ngoài đến gian hàng của bọn cô, nhưng không ai trong số bọn cô biết tiếng Anh, ban đầu đã bỏ lỡ không ít cơ hội, sau này, cô đã thuê sinh viên chuyên ngành tiếng Anh làm thêm để phiên dịch cho bọn cô trong suốt thời gian diễn ra triển lãm.
Thời điểm đầu năm nay, còn có cả nhà sản xuất nước ngoài đến nhà máy của bọn cô để xem hàng, mặc dù cũng đã thuê một phiên dịch viên đi kèm suốt, nhưng khi đàm phán kinh doanh, nếu có thể tự mình hiểu được đối phương đang nói gì, thì trong lòng sẽ tự tin hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cô đọc tin tức thấy nhà nước hiện đã bắt đầu thí điểm quyền tự chủ xuất nhập khẩu cho các doanh nghiệp ở một số đặc khu kinh tế, sau này chắc chắn sẽ dần mở rộng ra cả nước, vì vậy cơ hội trong lĩnh vực thương mại quốc tế là rất lớn, cô phải nắm bắt lấy mới được.
Nhã Lâm đã giới thiệu một đàn em chuyên ngành tiếng Anh ở trường của cô nàng, nhà ở huyện bên cạnh bọn cô, muốn tranh thủ kiếm thêm tiền học phí trong kỳ nghỉ hè, Thẩm Vân Thư nghe cậu đàn em giảng hai buổi, thấy cách giảng của cậu đàn em dễ hiểu, không gây áp lực lớn cho người gần như không có nền tảng như cô, thế là cô đã trực tiếp nhận cậu đàn em kia.
Không chỉ có Thẩm Vân Thư tự học, mà những người khác trong nhà máy có nhu cầu học cũng có thể tự nguyện đăng ký.
Lục Thu Minh là người đầu tiên đăng ký, mấy năm nay anh ta đã rút ra được một kinh nghiệm, đó là cứ đi theo con đường của bà chủ Thẩm, cuối cùng chắc chắn sẽ đúng, Lục Thu Minh vừa đăng ký, nhóm nhân viên kinh doanh dưới quyền anh ta cũng ùn ùn đăng ký theo, một lớp học nhỏ gần chục người đã được thành lập như vậy.
Cậu đàn em đó dạy học vào buổi tối, ban ngày rảnh rỗi thì làm các công việc vặt trong nhà máy, hơn nữa cậu ta có bằng lái xe, còn có thể vào lúc không đủ nhân thủ cũng có thể giúp giao hàng.
Thẩm Vân Thư trả cho cậu ta hai phần lương, còn bao cậu ta ăn ở.
Cậu đàn em vừa biết ơn vừa khâm phục Thẩm Vân Thư, cậu ta và bà chủ Thẩm chỉ hơn kém nhau khoảng năm tuổi, cậu ta tự hỏi liệu khi bằng tuổi bà chủ Thẩm, mình có bằng được một nửa của cô hay không, vì thế cậu ta càng chăm chỉ hơn, còn giúp trông trẻ, đặc biệt là biết cách dỗ em gái vui, gần đây Tiểu Ngư nhắc đến anh Chung Lộ ngày càng nhiều hơn.