- Trang chủ
- Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 132
Chương 132
Truyện: Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Tác giả: Đông Nhật Ngưu Giác Bao
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Phùng Nhã Lâm ăn xong bữa cơm, mượn cớ chơi cờ vây với Tiểu Tri Ngôn, cứ ngồi mãi không chịu đi.
Người giúp việc trong nhà nói rằng bố mẹ cô nàng sau khi về từ đám cưới của anh trai đã cãi nhau một trận lớn, bây giờ mẹ của cô nàng đã về nhà ngoại rồi, dù sao thì cô nàng đến tận Tết cũng không có ý định về nhà, bằng không sẽ phải một mình chịu đựng toàn bộ cơn giận của bố, nghĩ thôi đã thấy khổ sở.
Hai ngày trước cô nàng đều ngủ ở ký túc xá của chị Yến Đình, tối nay thì muốn ở lại luôn nhưng anh trai vẫn chưa nói gì, Phùng Nhã Lâm cũng không dám chắc anh trai còn giận mình hay không, cũng không dám làm càn.
Thẩm Vân Thư vỗ vai cô nàng, trấn an, “Tối nay em ngủ ở bên bọn chị đi, trước khi ăn cơm anh trai em đã bật lò sưởi cho phòng em rồi.”
Phùng Nhã Lâm chu môi, nước mắt lưng tròng, “Em biết ngay anh trai là tốt nhất với em mà.”
Tiểu Tri Ngôn thấy cô nàng lại sắp khóc, vội vàng lấy giấy cho cô nàng, khóe môi Thẩm Vân Thư không nhịn được cong lên, tính cách của hai anh em này cũng quá khác nhau đi.
Phùng Viễn Sơn miệng thì nói không quan tâm Phùng Nhã Lâm, nhưng khi Thẩm Vân Thư dọn giường cho cô nàng, anh cũng đi đến giúp cô, giọng điệu vẫn không tốt lắm. “Con bé chỉ nhỏ hơn em hai tuổi thôi, tính tình vẫn như con nít, cứ hay làm liều bướng bỉnh, muốn gì là làm nấy.”
Thẩm Vân Thư cười. “Được làm trẻ con cũng rất tốt, có người chiều chuộng mới được như vậy.”
Cô có thể thấy anh, bất kể là đối với Tùng Hàn hay Nhã Lâm, chỉ là bề ngoài tỏ ra nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại rất yêu thương, anh là một người anh rất tốt.
Trước mặt anh trai, cô cũng không phải là chưa từng có lúc làm nũng như con nít, bởi vì cô biết anh trai sẽ bao dung tất cả mọi thứ của cô một cách vô điều kiện. Sau khi anh trai mất, cô mới nhận ra một cách rõ ràng, trên đời này không còn ai có thể đứng trước mặt cô che mưa chắn gió cho cô như anh trai nữa, cô cũng đành phải tự ép mình trưởng thành nhanh hơn, nếu có thể, cô cũng nguyện ý thỉnh thoảng làm một đứa trẻ.
Phùng Viễn Sơn nhìn thấy sự mơ màng trong mắt cô, anh tiến lên, bóp nhẹ má cô. “Bây giờ em cũng có thể làm con nít mà.”
Tâm trí Thẩm Vân Thư vẫn còn chìm đắm trong quá khứ, cô miễn cưỡng kéo môi cười, “Bây giờ em có thể làm con nít của ai?”
Phùng Viễn Sơn vòng tay ôm cô, “Em nói xem.”
Thẩm Vân Thư đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, lòng cô chao đảo, cô chạm nhẹ vào sống mũi anh, “Thôi đi, Tiểu Tri Ngôn đã thấy anh lớn tuổi lắm rồi, nếu em cũng làm con nít, chẳng phải sẽ làm anh trông già hơn nữa sao.”
Phùng Viễn Sơn cũng không tức giận, anh chỉ siết chặt eo cô. “Em có chắc là muốn trêu chọc anh vào lúc này không?”
Thẩm Vân Thư rất nhanh ngoan ngoãn trở lại, cô kiễng chân hôn lên khóe môi anh, “Em sai rồi.”
Phùng Viễn Sơn nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi, “Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra phải không?”
Thẩm Vân Thư lắc đầu, gác mặt vào vai anh, nhẹ giọng nói, “Chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi.”
Phùng Viễn Sơn cúi người ghé sát vào tai cô, “Đừng quan tâm nữa, đi tắm đi, tắm xong anh sẽ mát xa cho em.”
Thẩm Vân Thư ngẩng đầu nhìn anh, cô vẫn khá thích anh mát xa cho mình, nhưng với điều kiện là chỉ mát xa một cách đơn thuần mà thôi.
Phùng Viễn Sơn gõ nhẹ trán cô, “Tối qua không phải đã hứa với em rồi sao, anh nói chuyện sẽ giữ lời.”
Ánh mắt Thẩm Vân Thư từ từ cong lên thành nụ cười, cô lại kiễng chân hôn anh một cái.
Sau khi cô tắm xong đi ra, Tiểu Tri Ngôn và Nhã Lâm đều đã ngủ, Thẩm Vân Thư ngồi trước giường của Tiểu Tri Ngôn một lúc, nghe thấy tiếng anh đi ra từ phòng tắm mới trở về phòng ngủ.
Phùng Viễn Sơn vừa lau tóc vừa liếc nhìn cô một cái, thong thả đi về phía cô.
Thẩm Vân Thư lật chăn trên giường lên, vừa định leo lên, cô thấy chiếc thắt lưng đặt trên tủ đầu giường, cô quay người lại nhìn anh. “Sao anh lại mang thắt lưng qua đây? Cái này mua cho Tùng Hàn mà.”
Phùng Viễn Sơn nói. “Nó không dùng tới.”
Thẩm Vân Thư biết sự khó chịu tối nay của anh là ở đâu, cô giải thích. “Anh có nhiều thắt lưng rồi, nên em không mua cho anh nữa.”
Phùng Viễn Sơn ném khăn tắm lên lưng ghế, cầm lấy chiếc thắt lưng, đứng bên cạnh giường, “Vậy nên anh mang qua cho em dùng.”
Thẩm Vân Thư nhìn anh, “Đây là thắt lưng nam, em cũng không dùng được.”
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn rất sâu. “Sao lại không dùng được.”
Thẩm Vân Thư lờ mờ nhận ra điều gì đó. “Anh muốn làm gì hả?”
Phùng Viễn Sơn từ từ kéo chiếc thắt lưng. “Không phải nói muốn mát xa sao.”
Thẩm Vân Thư xoay người muốn đi vào trong giường. “Thì cũng không cần dùng thắt lưng mà.”
Phùng Viễn Sơn nắm lấy cẳng chân nhỏ nhắn của cô kéo cô lại, “Thắt lưng là công cụ.”
Giọng Thẩm Vân Thư có chút run rẩy. “Công cụ gì?”
Phùng Viễn Sơn dùng thắt lưng gõ vào cổ tay cô. “Công cụ tra hỏi.”
Cô có chuyện giấu trong lòng không nói với anh, anh luôn có cách để hỏi ra, anh đã sớm nói rồi, cô chính là thiếu bị chỉnh đốn.