- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Hoàn
- Chương 176: Ngoại truyện 1
- Chương 177: Ngoại truyện 2
- Chương 178: Ngoại truyện 3
- Chương 179: Ngoại truyện 4
- Chương 180: Ngoại truyện 5
- Chương 181: Ngoại truyện 6
- Chương 182: Ngoại truyện 7
- Chương 183: Ngoại truyện 8
- Chương 184: Ngoại truyện 9
- Chương 185: Ngoại truyện 10
- Chương 186: Ngoại truyện 11
- Chương 187: Ngoại truyện 12
- Chương 188: Ngoại truyện 13
- Chương 189: Ngoại truyện 14
- Chương 190: Ngoại truyện 15
- Chương 191: Ngoại truyện 16
- Chương 192: Ngoại truyện 17
- Chương 193: Ngoại truyện 18
- Chương 194: Ngoại truyện 19
- Chương 195: Ngoại truyện 20
- Chương 196: Ngoại truyện 21
- Chương 197: Ngoại truyện 22
- Chương 198: Ngoại truyện 23
- Chương 199: Ngoại truyện 24
- Chương 200: Ngoại truyện 25
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Thẩm Vân Thư đã nếm trải cái giá của việc tự lượng sức mình khiêu khích anh, dù chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, anh chỉ dùng môi cũng có thể hành hạ cô đến mức chỉ còn biết cầu xin tha thứ.
Trong giấc ngủ, Thẩm Vân Thư mơ thấy tay cô bị anh ghì chặt vào tai anh, anh kìm lấy eo cô, m*t mát môi lưỡi cô, hôn đến mức cô không thở nổi một chút nào.
Cuối cùng, cô cũng không phân biệt được là tay cô nóng hơn, hay tai anh nóng hơn, nhưng tất cả sự nóng bỏng đó đều không sánh bằng thứ đang chạm vào eo cô, nóng đến mức xương sống cô cũng run rẩy.
Thẩm Vân Thư đang ngủ chợt mở bừng mắt, nhìn trần nhà tối đen như mực, hơi thở mang theo sự gấp gáp và bỏng rát.
Tiểu Tri Ngôn bên cạnh cô lơ mơ tỉnh dậy, dụi mắt lại gần: “Cô út ơi, cô gặp ác mộng ạ?”
Ý thức vẫn còn mơ hồ của Thẩm Vân Thư được tiếng của Tiểu Tri Ngôn đánh thức, cô trở mình nhìn cậu nhóc, rồi kéo chăn cho nhóc, giọng nói vẫn còn mơ màng: “Không có, cô út không gặp ác mộng.”
Không tính là ác mộng….
Tiểu Tri Ngôn sờ mặt cô: “Cháu nghe thấy cô gọi tên dượng út, cô nhớ dượng út rồi đúng không?”
Thẩm Vân Thư hơi sững sờ.
Tiểu Tri Ngôn thấy cô út không nói gì, nghĩ rằng mình đoán đúng rồi, cậu nhóc mềm mại nói: “Cháu cũng nhớ dượng út rồi.”
Thẩm Vân Thư nhìn vào mắt cậu nhóc: “Dượng ấy mới đi mấy tiếng thôi mà?”
Tiểu Tri Ngôn ngượng ngùng cười: “Nên cháu cũng không nhớ dượng ấy nhiều lắm, chỉ một chút thôi.”
Thẩm Vân Thư dùng chăn bọc kín cậu nhóc rồi ôm vào lòng, đây là một đứa trẻ rất có nguyên tắc riêng của mình, trước mặt Phùng Viễn Sơn, đa số thời gian nhóc đều gọi “chú”, bây giờ không trước mặt Phùng Viễn Sơn nữa, ngược lại nhóc một tiếng “dượng út”, hai tiếng “dượng út” gọi liên tục.
Tiểu Tri Ngôn ghé vào tai cô thì thầm: “Cô út ơi, trước khi dượng út đi, cháu lại tặng dượng ấy một bông hoa nhỏ nữa đấy ạ.”
Thẩm Vân Thư nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nhóc: “Lần này sao lại tặng dượng ấy một bông hoa nhỏ nữa?”
Tiểu Tri Ngôn ngáp một cái thật nhỏ, mắt ngái ngủ trả lời: “Dượng út nói với cháu là cô út cũng giống cháu, cũng là một bạn nhỏ cần được chăm sóc, bảo cháu ở nhà thay dượng ấy chăm sóc tốt cho cô út, cháu thích cùng cô út làm bạn nhỏ, cháu cũng thích chăm sóc cô út, giống như cô út chăm sóc cháu vậy, dượng út tin cháu có thể chăm sóc tốt cho cô út, cháu đặc biệt đặc biệt vui.”
Cậu nhóc vừa nói vừa dang hai cánh tay nhỏ mũm mĩm ra, khoa tay múa chân thể hiện mức độ vui mừng của mình.
Thẩm Vân Thư hôn lên chiếc mũi nhỏ xinh của nhóc, nghĩ đến cảnh hai người đàn ông, một lớn một nhỏ nói những lời này, lông mi cô vô thức run rẩy, trong mắt anh, cô rốt cuộc là một đứa trẻ nhỏ đến mức nào, hay khóc nhè, hay rơi nước mắt, còn cần Tiểu Tri Ngôn chăm sóc cô.
Cũng không biết anh đã đi đến đâu rồi, thời tiết lạnh như vậy, trên tàu chắc chắn cũng không được ấm áp lắm, cô còn chưa xem anh mang theo những hành lý gì, có mang theo quần áo dày hay không, anh hẳn phải đến tối mai mới xuống tàu được, đợi anh gọi điện về, cô phải hỏi anh.
Thẩm Vân Thư ghi nhớ những chuyện này trong lòng, bên tai nghe tiếng thở đều đặn và chậm rãi của Tiểu Tri Ngôn, mí mắt cũng dần nặng trĩu.
Trưa ngày hôm sau, Thẩm Vân Thư ăn cơm trưa ở nhà xong, lại đẩy xe ra cửa, hôm qua bức tường ở cổng lớn đã xây xong, chiều nay sẽ lắp cổng sắt, cô phải có mặt.
Tiểu Tri Ngôn ở nhà theo bà cụ học đánh cờ vây, cậu nhóc hình như rất hứng thú với cờ vây, nhìn bà cụ bày bàn cờ, mắt không chớp một cái.
Anh trai cô cũng thích cờ vây, nhưng hồi đó bận mưu sinh, bận nuôi cô, đừng nói là học, ngay cả thời gian xem người khác chơi cũng không có.
May mà có bà cụ, vì cô chưa từng tiếp xúc với cờ vây, nên cũng không nghĩ đến việc Tiểu Tri Ngôn có thể có hứng thú về mặt này, Thẩm Vân Thư nghĩ bà cụ thích ăn chân giò hầm mềm nhừ, lát nữa về cô phải ra tiệm thịt mua thêm vài cái chân giò, tối về hầm một nồi cho bà cụ.
Thẩm Vân Thư tính toán công việc trong lòng, đóng chặt cửa lớn, vừa quay người lại, bị người đàn ông mặt mũi bầm dập đi tới dọa cho giật mình.
Người đàn ông mặt mũi bầm dập này không ai khác chính là Tiền Chính Cương, người đã bị Phùng Viễn Sơn giơ một cước đá bay hôm đó, Tiền Chính Cương bị cú đá đó làm cho ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí, về đến nhà lại bị bố vợ cầm gậy đánh một trận.
Bố vợ của ông ta đã tuyên bố, nếu ông ta không đến tận nhà Phùng Viễn Sơn xin lỗi, tìm cách dàn xếp chuyện này, thì cứ cút thẳng khỏi nhà, bố vợ anh ta nói là làm, xe cộ, nhà cửa, tiền tiết kiệm trong nhà đều đứng tên vợ của ông ta, nếu ông ta thực sự cút khỏi nhà thì ngoài ngủ ở đường cái ra thì không còn chỗ nào để đi nữa.
Ông ta ở nhà u uất một ngày, hai đêm liền không ngủ, hôm nay lại chần chừ cả buổi sáng, cuối cùng cũng cắn răng hạ quyết tâm, lái xe thẳng đến nhà họ Cố, đại trượng phu co duỗi được, ngày xưa Hàn Tín còn phải chịu nhục chui háng nữa là, cùng lắm thì quỳ xuống nhận lỗi thôi.
Tiền Chính Cương nhìn Thẩm Vân Thư, cố gắng cười thật hiền lành: “Chị là chị dâu nhỏ phải không?”
Thẩm Vân Thư cảnh giác nhìn ông ta: “Ông là?”
Tiền Chính Cương nói: “Tôi là bạn của ông chủ Phùng, ông chủ Phùng có ở nhà không?”
Thẩm Vân Thư trả lời: “Anh ấy không có ở nhà, anh ấy đi xa rồi. Nếu ông có việc gấp tìm anh ấy, có thể để lại số điện thoại, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho ông.”
Tiền Chính Cương vừa nghe Phùng Viễn Sơn đi xa nhà, hai tảng đá đè nặng trong lòng nhẹ đi một chút, bây giờ ông ta thực sự sợ gặp Phùng Viễn Sơn, cú đá đó suýt nữa lấy đi nửa cái mạng của ông ta, hiện tại Phùng Viễn Sơn lại không có ở đây, bố vợ có ép ông ta đến xin lỗi cũng vô ích, như vậy ngày ông ta bị đuổi khỏi nhà lại được lùi lại một chút.
Ông ta liên tục xua tay: “Không cần, tôi không gấp, vậy thì đợi anh ấy về rồi nói.”
Thẩm Vân Thư không có cảm tình tốt với ông ta, ông ta nói không cần, cô cũng không nói gì thêm.
Tiền Chính Cương lại nói: “Chị dâu nhỏ đi đâu vậy, hay để tôi chở em một đoạn, trời tuyết lớn thế này đường cũng khó đi.”
Thẩm Vân Thư chỉ đáp không phiền tới.
Tiền Chính Cương cũng không vội vàng lấy lòng nữa, ông ta liên tục một ngày hai đêm không ăn uống được gì, bây giờ cơn đói ập đến, chỉ muốn tìm chỗ nào đó uống một bát canh dê nóng hổi, để bù đắp cho cái dạ dày đã chịu khổ hai ngày nay của ông ta.