Chương 6
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Yến Độ có cảm giác lời nói dối của mình không thể che giấu được nữa, hắn cúi đầu ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh dời tầm mắt.
Tam Thất thật sự không hiểu.
Tuy người ta thường nói: ân một giọt, báo một dòng.
Nhưng Yến Độ đâu phải là một dòng nữa, hắn đã liều cả mạng mình rồi.
Hắn là giả truyền thánh chỉ đó, cũng may là hắn có quân công trong người, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều tin tưởng yêu thương hắn, chuyện này mà đặt lên người khác, cửu tộc đều bị chém đầu rồi!
Yến Độ hắn… rốt cuộc là vì sao chứ?
Quan trọng là, nàng cũng đâu có ơn nghĩa gì với Yến Độ?
Tam Thất thật sự đầy nghi hoặc trong lòng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để hỏi, cái mông của Yến Độ… ừm, hắn vẫn nên nằm thì tốt hơn.
Vẻ mặt Yến Độ lúc này cũng đã khôi phục, trở lại dáng vẻ lạnh như ngọc.
“Giờ không còn sớm nữa, Quận chúa về phòng nghỉ ngơi đi.”
…
…
Tam Thất thấy vậy chỉ đành đồng ý.
Đợi nàng xoay người đi, Yến Độ lại nhìn theo, không nhịn được mở miệng: “Quận… Tam Thất.”
“Ừm? Thiếu tướng quân còn có chuyện gì sao?”
Yến Độ im lặng một lúc lâu, hai tay chắp sau lưng, hắn vô thức xoa xoa sợi dây đỏ buộc ở cổ tay phải, sợi dây đỏ đó đã cũ và bạc màu, trông như sắp đứt, đủ thấy hắn đã theo nó rất lâu.
Loáng thoáng có thể thấy, trong sợi dây đỏ còn quấn mấy sợi tóc vàng úa.
“Không có gì, chúc nàng ngủ ngon.”
Tam Thất có chút do dự gật đầu, luôn cảm thấy Yến Độ muốn nói lại thôi.
Vẫn phải tìm thời gian hỏi cho rõ, chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Không chỉ Yến Độ kỳ lạ, thân vệ dưới trướng hắn cũng kỳ lạ, ví như Nam Tầm, đối với nàng quá nhiệt tình, quá thân thiện, tiếp nhận quá nhanh.
Còn chuyện nàng ‘chết đi sống lại’, đám người này cứ thế mà chấp nhận sao?
……
Căn viện Yến Độ sắp xếp cho Tam Thất tên là ‘Niệm Thập Trai’, Tam Thất cảm thấy cái tên này cũng khá đặc biệt.
Cách bài trí trong phòng thì rất bình thường, nàng tắm rửa xong liền nằm trên giường. Hôm nay chết đi rồi sống lại, đủ đặc sắc, nhưng Tam Thất lại không thấy mệt mỏi. Bữa ăn Nam Tầm mang đến lúc trước, nàng ăn cũng không thấy ngon, thậm chí không có cảm giác no bụng, ngược lại cảm giác đói thì luôn tồn tại.
Tam Thất cũng không nói rõ được trạng thái của mình bây giờ là là người sống mang hơi thở của cái chết, hay là người chết còn vương chút sinh khí?
Nàng đang suy nghĩ thì không biết đã nhắm mắt từ lúc nào.
Nàng mơ, trong mơ sương mù dày đặc, dưới chân là con đường vỡ nát, xung quanh là những điện đài sụp đổ, những pho tượng thần vỡ vụn, dường như có người dắt tay nàng, đi theo sau lưng nàng.
Người đó như đang gọi nàng:
— Tiểu Thập.
— Tiểu Thập muội muội.
Tam Thất mơ hồ nghĩ: Tiểu Thập là ai? Tên mình đâu phải là Tiểu Thập.
Nàng quay đầu lại muốn nhìn rõ người mình đang dắt là ai, sương mù dày đặc đã che khuất bóng dáng người đó, nàng chỉ nhìn thấy một bàn tay, trên bàn tay đó có buộc một sợi dây đỏ.
Đột nhiên, chân Tam Thất hẫng một cái, cảm giác mất trọng lượng lan khắp toàn thân.
Nàng mở mắt trên giường, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Tam Thất chớp mắt, nàng xoa xoa mi tâm ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Mình ngủ thiếp đi lúc nào vậy?”
Nàng lờ mờ nhớ mình hình như đã có một giấc mơ, nhưng càng cố nhớ thì càng thấy mơ hồ, Tam Thất dứt khoát không nghĩ nữa.
Nàng ném con rối rơm đã làm đêm qua vào trong chăn, con rối hóa thành một hình nộm giống hệt nàng đang ngủ yên. Tam Thất đi thẳng ra ngoài, không một tiếng động. Khi đi qua bên cạnh binh lính trực đêm họ cũng không phát hiện, như bị quỷ che mắt vậy.
Còn một số thứ để lại ở Ngu phủ, Tam Thất phải đi lấy về.
Tiện đường xem xem những người thân yêu nhất của nàng.
Gà đã gáy rồi, sao họ còn có thể ngủ được chứ? Nàng phải đi xem họ sống không bằng chết, cũng tiện thể tìm hiểu, tại sao mình từ thôn Hoàng Tuyền trở về Ngu gia lại trở thành một kẻ vô dụng mắt mù lòng đui!
“A——” tiếng thét chói tai xé toang bầu trời Ngu phủ.
“Kiến! Nhiều kiến quá!!”
“Sao nhiều chuột thế, a, chuột cắn ngón chân ta rồi!”
“Rắn!! Rắn kìa!!”
Giữa mùa đông giá rét, trong Ngu phủ lại đầy rắn, rết, chuột, kiến, cả phủ loạn như chiến trường.
Ngu Mẫn Văn mang quầng mắt thâm đen vội vã vào phòng.
Liền thấy đám hạ nhân tay chân luống cuống, mẫu thân Liễu thị ngất ở bên cạnh, phụ thân trên giường phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, cái mông nát bét lộ ra ngoài chi chít kiến đang bò.
“Mông!! Kiến đang gặm mông ta! Con ơi—— Mẫn Văn!! Mau cứu phụ thân!! Mau đuổi hết lũ kiến này đi!”
Đỉnh đầu Ngu Mẫn Văn như muốn nổ tung, nhưng hắn đâu dám ra tay, chỉ có thể thúc giục hạ nhân.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau gạt kiến xuống! Mau!”
Đám hạ nhân sợ sệt rút rè, Ngu Mẫn Võ cũng chạy đến, thấy vậy liền chửi ầm lên: “Một lũ vô dụng, để ta!”
Hắn đi qua vỗ một phát vào cái mông nát của Ngu Kính, cái vỗ này suýt nữa lấy mạng Ngu Kính, tay Ngu Mẫn Võ cũng run lên, “Phụ thân! Phụ thân đừng dọa con!”
Ngu Kính nghẹn một hơi ở cổ họng, hơi thở yếu ớt giơ tay lên chỉ vào Ngu Mẫn Võ: “Cút… ngươi, ngươi cút cho ta…”
Mau lôi con trâu điên này đi…
Ông ta bị đánh gậy không chết nhưng suýt nữa thì toi mạng trong tay con trâu điên này!
Lúc Ngu Đường chạy đến, kiến trên cái mông nát của Ngu Kính đã được xử lý. Nhưng sau khi bị kiến bò cắn, vết thương sưng đỏ mưng mủ càng thêm nghiêm trọng, lang băm chân đất lắc đầu thở dài: “Thịt thối rồi, phải khoét bỏ thịt thối đi mới được, nếu không sẽ không lành.”
Nghe những lời này, Ngu Kính không còn chống đỡ nổi nữa, một thân bảy thước oà lên khóc.
Ông ta khóc, Liễu thị vừa tỉnh lại cũng khóc theo, khóc rồi lại ngất. Ngu Đường mệt mỏi đỡ Liễu thị, cầu cứu nhìn hai người đại ca, lại thấy hai người họ căn bản không đoái hoài gì đến nàng ta, Ngu Đường cũng muốn khóc.
Trước đây nàng ta luôn được cả nhà nâng niu, rụng một sợi tóc cũng có người hỏi han.
Nhưng đêm qua nàng ta cũng ngủ không yên, sáng nay còn bị chuột gặm chân gặm tỉnh, Ngu Đường suýt nữa sợ phát điên.
Nàng ta tủi thân quá, buồn quá, sao không có ai quan tâm đến nàng ta vậy?
“Đều tại Tam tỷ, nếu không phải tỷ ấy, một nhà yên ấm của chúng ta sao lại ra nông nỗi này…” Ngu Đường rưng rưng khóc nấc: “Phụ thân bị thương nặng, mẫu thân ngã bệnh, tỷ ấy lại trở thành Quận chúa, ông trời thật không có mắt…”
Ngu Mẫn Võ đấm mạnh một cú xuống đất, vẻ mặt hung hãn đứng dậy: “Nó cũng xứng làm Quận chúa? Cứ đợi đấy! Hôm nay Hoàng thượng nhất định sẽ bãi miễn vị trí Quận chúa của nó, chẳng mấy chốc nó sẽ phải lủi thủi quay về cầu xin!”
Ngu Mẫn Văn mím môi, chỉ im lặng, không tán thành nhưng cũng không phản đối.
“Ta ra ngoài cho người dò la tin tức đây, đợi nó lết về nhà cầu xin, ta nhất định sẽ đánh gãy chân nó!” Ngu Mẫn Võ sải bước ra ngoài.
Cửa ra vào.
Một thiếu nữ đứng lặng lẽ, khác với cảnh người ngã ngựa đổ của nhà họ Ngu, nàng trông yên tĩnh và kỳ dị, người xung quanh đều không nhìn thấy nàng.
Một thân bạch y như đồ tang, bọc lấy thân hình gầy gò mảnh khảnh của nàng, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, sâu thẳm và quyến rũ lạ thường.
Ngu Mẫn Võ tức giận đi qua bên cạnh nàng, quỷ khí dưới chân Tam Thất vươn ra xúc tu, như một cây roi quất mạnh vào chân Ngu Mẫn Võ.
“A!!” Ngu Mẫn Võ quỳ thụp xuống đất, ôm chân kêu la, cơn đau thoáng qua này khiến hắn nhớ lại nỗi đau khi bị ngã ngựa gãy chân ngày trước.
Không! Còn đau hơn lúc đó! Ngu Mẫn Võ cảm thấy cả chân phải của mình như bị một con ngựa điên không ngừng giày xéo.
Tam Thất nhìn hắn một cách châm biếm, thế này đã không chịu nổi rồi?
Năm xưa sau khi Ngu Mẫn Võ bị gãy chân đau không chịu nổi, là nàng ra tay, chuyển cơn đau sang người mình, bây giờ nàng chỉ trả lại một chút xíu thôi.
Ngu Mẫn Võ đau đến mức đấm xuống đất, nhưng cơn đau này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hắn gào hai tiếng rồi dừng lại, kinh ngạc bất định nằm trên đất thở hổn hển, lại kinh động đến Ngu Đường và Ngu Mẫn Văn lập tức chạy ra.
“Nhị ca, huynh không sao chứ?”
“Không, không sao.” Ngu Mẫn Võ lúng túng bò dậy, “Không cẩn thận bị ngã.”
Ngu Mẫn Văn không vui nói: “Đệ là người luyện võ, chỉ ngã một cái thôi sao lại la lối om sòm? Dọa phụ thân mẫu thân thì làm sao?”
Mặt Ngu Mẫn Võ nóng bừng, lúng túng gật đầu vâng dạ, hắn nhìn chằm chằm vào chân mình, tự dưng thấy sợ hãi.
Cơn đau vừa rồi đến quá kỳ lạ!
Đúng lúc này, nha hoàn bên cạnh Ngu Đường vội vàng đến báo, mặt đầy vui mừng: “Tiểu thư, Sở thế tử mang đại phu đến thăm hỏi rồi ạ.”
Ba huynh muội nhà họ Ngu tinh thần phấn chấn, đều lộ vẻ vui mừng.
“Hoạn nạn mới thấy chân tình, vẫn là Sở thế tử trọng tình trọng nghĩa!”
Sở Nguyệt Bạch, thế tử Bác Viễn Hầu phủ, cũng là người có hôn ước trên danh nghĩa với Tam Thất.
Nghe nói hắn ta đến cửa, trong mắt Tam Thất lộ vẻ thấu hiểu, Sở Nguyệt Bạch đến vào lúc này, e là không đơn thuần là ‘gửi than ngày tuyết’, mà còn là vì thứ kia mà đến…
Nàng nhìn khuôn mặt si mê mộng tưởng của Ngu Đường, cười một cách đầy ý vị.
Màn kịch hay sắp bắt đầu rồi đây…