Chương 192
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Tam Thất nhìn qua, thấy một thiếu niên nhỏ nhắn.
Chính là Ngu An đã vào Quốc Tử Giám học được một thời gian.
Tam Thất quả thật đã lâu không gặp Ngu An, nhưng tên tiểu tử này mỗi tháng đều gửi một lá thư đến chỗ nàng, cũng không đến nỗi là không có liên lạc.
Nhưng thư của hai tháng này Tam Thất chưa kịp xem, nàng ở Giang Nam phủ đã hơn một tháng, sau khi về lại bận rộn nhiều việc.
Ngu An từ trong học xá ra, trước tiên chào giáo tập bên cạnh, giáo tập có chút căng thẳng.
Dù sao ai cũng biết ân oán giữa Hưng Quốc Quận chúa và nhà họ Ngu, thực ra giáo tập cũng khinh thường cách làm của người nhà họ Ngu. Nhưng đứa trẻ Ngu An này thực sự hiểu chuyện và chăm chỉ, lại còn có thiên phú trong việc đọc sách, quả là một mầm non tốt.
Nhưng rõ ràng, ông đã nghĩ nhiều rồi.
“Cao lên rồi.” Tam Thất nhìn Ngu An cao ngang mình, khá cảm khái: “Lần trước gặp ngươi, còn là một tên lùn ba tấc, lớn nhanh thật.”
Mặt Ngu An đỏ lên, hận hận nhìn nàng: “Ta sớm muộn gì cũng sẽ cao hơn ngươi.”
Tam Thất gật đầu: “Chứ sao nữa? Còn không cao bằng ta, chẳng phải ngươi thành tàn phế rồi sao? Có bản lĩnh ngươi cao hơn cả Yến Độ đi?”
…
…
Mặt Ngu An phồng lên như cái bánh bao, rất nhanh liền xì hơi.
Chiều cao của Yến Độ không bình thường chút nào! Cũng không biết ăn gì mà lớn, cao như cái cột nhà.
Giáo tập thấy sự thân thiết trong lời nói của hai người họ, trước tiên là ngạc nhiên rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
Tam Thất thấy vậy cười cười, nói: “Hắn là đệ đệ của ta.”
Giáo tập lại kinh ngạc.
Ông đương nhiên biết Ngu An là đệ đệ của đối phương, nhưng trước đây ông cho rằng, với mối thù không đội trời chung giữa Tam Thất và nhà họ Ngu, sẽ không nhận Ngu An, đồng phụ dị mẫu đệ này.
Nếu đã nhận đệ đệ này, vậy huynh đệ ruột có nhận luôn không?
Nói đến đây, đã lâu lắm rồi không nghe tin về nhà họ Ngu. Ngu Mẫn Văn cũng vẫn đang học ở Quốc Tử Giám. Thực ra không ít người muốn đuổi Ngu Mẫn Văn ra khỏi Quốc Tử Giám để lấy lòng Tam Thất và Yến Độ.
Nhưng sau khi nhà họ Ngu xảy ra chuyện, Ngu Mẫn Văn quả thật đã thay đổi rất nhiều, thay đổi hẳn vẻ hăng hái và cao ngạo trước đây, trở nên kín đáo và nhẫn nhịn, dù bị bắt nạt thế nào hắn vẫn chịu đựng được.
Ban đầu hắn học hành bình thường, sau khi nỗ lực thì tiến bộ trông thấy. Từng bị rớt từ lớp Giáp xuống lớp Đinh, vậy mà sau lại leo ngược lên lớp Bính, giữ được vị trí trung bình.
Thêm vào đó, bên Tam Thất cũng không công khai ra tay với hắn nữa, người khác không đoán được ý của Tam Thất nên không tiếp tục gây khó dễ.
Tất nhiên, trong âm thầm vẫn không ít người nhắm vào hắn.
Chỉ là sự thay đổi của Ngu Mẫn Văn, mọi người đều thấy, dần dần cũng thay đổi cách nhìn về hắn. Cả giáo tập và học chính cũng cảm thấy hắn thật sự đang cố gắng làm lại từ đầu.
Có người mềm lòng, thậm chí còn cảm thấy Ngu Mẫn Văn khá vô tội, gặp phải phụ mẫu huynh đệ vô tình vô nghĩa như vậy mới gặp phải tai họa này. Bản thân hắn thực ra cũng là một quân tử khiêm tốn, chưa từng làm việc gì xấu xa mất lương tâm.
Quay lại vấn đề chính.
Giáo tập thấy Tam Thất và Ngu An thân thiết như vậy, liền để Ngu An dẫn Tam Thất đi dạo trong Quốc Tử Giám, kể chi tiết về những chuyện kỳ lạ trong thời gian qua.
Ngu An đương nhiên không từ chối, dẫn Tam Thất và mọi người vào Quốc Tử Giám.
Ngũ Hoàng tử và đám công tử quyền quý khác đều đã từng đến Quốc Tử Giám, cũng không có gì lạ. Lúc này nhìn đông nhìn tây, đều là đang cố tìm quỷ.
Ngu An thu hết hành động của họ vào mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn Tam Thất.
Thời gian này tuy hắn vẫn luôn học ở Quốc Tử Giám nhưng mọi hành động của vị ‘tỷ tỷ’ này hắn đều biết, trước đây hắn không tin quỷ thần nhưng bây giờ…
Hắn nhớ lại ‘khế ước’ lúc trước của Tam Thất với mình.
Ngu An có chút không muốn nhớ lại sự ‘quả quyết’ của mình lúc đó, khi hắn kiên định nói ‘quỷ thần đều là lừa hài tử ba tuổi’, Yến Độ nhìn hắn với ánh mắt đầy ý tứ.
Ngu An lúc đó không hiểu, bây giờ còn không hiểu sao?
Đó là ánh mắt kiểu: “Ngồi chờ coi trò vui”!
Thật là xấu xa!
“Nói đi, các học trò đều gặp ác mộng gì?” Tam Thất cười nói: “Ta thấy, ngươi chắc cũng mơ thấy rồi nhỉ?”
Ngu An liế.m môi, vẻ mặt lại không phải sợ hãi mà là hưng phấn: “Ta thấy đó không phải ác mộng! Đó quả thực là mộng đẹp!”
Mọi người đều hứng thú, tò mò nhìn hắn.
Ngũ Hoàng tử nói: “Vết thâm dưới mắt ngươi như bị đấm mười tám cú, ngươi chắc chắn là mộng đẹp chứ không phải bị đấm trong mơ?”
“Thật sự là mộng đẹp!” Ngu An kích động nói: “Các người không biết đâu, trong mộng có đại nho giảng kinh, những kinh văn điển tịch đó giảng giải thấu đáo. Ban ngày ta thường cảm thấy thời gian trôi nhanh, không đủ dùng, bây giờ ban đêm vào mộng cũng có thể học, chẳng phải là phúc duyên trời ban sao?!”
“Không chỉ ta, các đồng học khác ở lớp Giáp cũng vậy,” Mắt Ngu An lộ vẻ khao khát: “Nếu ban ngày cũng có thể vào mộng học thì tốt rồi, không, nếu một ngày có bốn mươi tám canh giờ thì tốt rồi! Ta có thể học mãi!”
Lời này vừa ra, Ngũ Hoàng tử và những người khác hít một hơi lạnh.
Sở Hàm Chương và các quyền quý khác nhìn Ngu An như nhìn một con quái vật, vừa kinh hãi vừa kính sợ.
Học trò lớp Giáp của Quốc Tử Giám đúng là đáng sợ!
Một ngày mười hai canh giờ không đủ cho họ học, lại còn muốn bốn mươi tám canh giờ học mãi?
Biểu cảm Tam Thất khó tả: “Cũng không phải ai cũng nghĩ giống ngươi chứ?”
Ngu An hừ lạnh, hận sắt không thành thép: “Lớp Bính và Đinh có một số kẻ bất tài, lãng phí thời gian, lại không biết nắm bắt cơ hội. Mỗi lần trong lớp học trong mộng bị gọi lên kiểm tra không trả lời được câu hỏi của các đại nho tiên sinh đều bị ăn thước.”
“Họ là những người la ó dữ dội nhất, còn nói các đại nho tiên sinh là tinh quái trong sách muốn hút dương khí của họ trong mộng, đổ lỗi cho sự sa sút trong học tập của mình là do bị các đại nho tiên sinh hút mất linh quang và trí tuệ.” Ngu An chế nhạo: “Vừa ăn cắp vừa la làng, bản thân không nỗ lực lại không có não, lại đổ lỗi cho người khác.”
“Cái này… cũng không trách các học trò hai lớp đó được…” Ngũ Hoàng tử và những người khác nhỏ giọng nói, họ không thể đồng cảm với sự tức giận của Ngu An, nhưng lại có thể đồng cảm sâu sắc với các học trò kém của hai lớp đó.
Quốc Tử Giám tuy là học phủ cao nhất của Đại Càn nhưng không phải là không có học trò kém.
Chỉ vì ở đây có một quy tắc bất thành văn, là tử tôn của các quan viên từ tứ phẩm trở lên đều có một suất vào Quốc Tử Giám học, kinh thành không thiếu nhất là quan lại quyền quý, thậm chí trong hai mươi người đi theo Tam Thất có không ít người đã từng học ở Quốc Tử Giám.
Thực sự là học không vào, tự mình chọn bỏ học.
Ngu An liếc nhìn Ngũ Hoàng tử và các công tử quyền quý khác một cái, dù không lên tiếng nhưng khóe môi mím chặt vẫn để lộ suy nghĩ của hắn.
Tam Thất biết tính cách của tên tiểu tử này, lúc mới gặp, hắn như một con sói con, trong xương cốt kiêu ngạo và bất mãn, hắn vừa giống sói lại giống một con nhím nhỏ, rất sắc bén.
Nhưng sau lần gặp mặt này, Tam Thất phát hiện gai nhọn trên người hắn đã bớt đi không ít. Thêm vào đó, trong thư của hắn thỉnh thoảng cũng nhắc đến các đồng học trong Quốc Tử Giám, chắc là đã gặp được những đồng học có thể tâm sự, khiến cho những chiếc gai sắc nhọn vừa đâm người khác vừa tự làm mình bị thương trên người hắn đã mềm đi không ít.
Nhưng sói vẫn là sói, không thể biến thành chó.
Ngu An trong xương cốt vẫn là con sói con kiêu ngạo bất tuân đó.
Hắn chỉ đơn giản là khinh thường tất cả những kẻ bất tài vô dụng không biết trân trọng cơ hội và không nỗ lực.
Người khác có thể thấy Ngu An bất tuân nhưng Tam Thất lại thích tính cách này của hắn.
Ngu An kéo kéo góc áo của Tam Thất.
“Làm gì?”
Ngu An cảnh giác liếc nhìn những người khác, hạ giọng: “Có chuyện muốn nói với ngươi, bí mật.”
Tam Thất biết hắn muốn nói gì, nén cười, để Tiểu Vương dẫn Ngũ Hoàng tử và những người khác đi dạo những nơi khác trong Quốc Tử Giám xem còn có gì bất thường không.
Sau khi mọi người đi, nàng nói: “Ngươi muốn nói những vị đại nho giảng kinh trong mộng đó đều từ những cổ thư ta đưa cho ngươi mà ra?”
“Ngươi biết?” Ngu An ngạc nhiên, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Phải rồi, chắc chắn ngươi biết, ngươi…”
Mặt hắn lại phồng lên như cái bánh bao: “Ngươi và Yến Độ trước đây chính là cố ý xem trò cười của ta!”
Tam Thất thấy hắn rất thú vị, không nhịn được búng vào trán hắn một cái: “Phải đó, nói một ngàn lời, một vạn lời không bằng ngươi tự mình trải nghiệm, thế nào? Có cảm thấy được mở mang tầm mắt không?”
Ngu An đảo mắt, không mở mang sao được?
Lần đầu tiên các đại nho tiên sinh nói chuyện với hắn qua sách vào ban ngày, hắn suýt nữa đã nhảy lên xà nhà!
“Thư của hai tháng này ngươi chưa xem phải không? Cũng phải, ngươi bận như vậy…” Ngu An phàn nàn hai câu rồi nghiêm túc nói: “Thực ra hôm nay ngươi không đến ta cũng định đi tìm ngươi.”
Ngu An xác nhận xung quanh không có ai khác, cẩn thận lấy ra mấy cuốn sách từ trong ngực, đều là những cuốn cổ thư được hắn bao bọc cẩn thận bằng bìa sách.
Những cuốn cổ thư này chính là những cuốn Tam Thất đã tặng cho hắn.
Không chỉ vậy.
“Những cuốn cổ thư ta đưa cho Ngu Mẫn Văn ngươi cũng lấy về được rồi à?”
Ngu An kiêu ngạo hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Những cuốn cổ thư này rơi vào tay hắn chính là lãng phí, đương nhiên phải lấy về.”
Tam Thất cũng nhìn ra, Ngu An ở Quốc Tử Giám sống rất tốt.
Tên tiểu tử này cũng có cốt khí, không hề hé răng một lời, ngay cả giáo tập cũng tưởng nàng không nhận hắn là đệ đệ.
Người khác đánh chó chạy qua đường với Ngu Mẫn Văn sao có thể tha cho hắn? Tên tiểu tử này là tự mình đứng vững ở Quốc Tử Giám.
“Thực ra ban đầu các đại nho tiên sinh chỉ dạy riêng cho ta,” Ngu An có chút ngượng ngùng: “Cho nên học tập của ta mới tiến bộ nhanh như vậy, sau đó ta cho các đồng học lớp Giáp mượn sách, các tiên sinh quý trọng tài năng, nên đã kéo họ vào lớp học trong mộng.”
Tam Thất nghe mà khóe mắt giật giật, đã có thể tưởng tượng ra mấy lão già thư linh đó phấn khích đến mức nào, có học trò đầu tiên, tự nhiên sẽ có học trò thứ hai, thứ ba…
Rồi dần dần mở rộng ra cả Quốc Tử Giám.
“Khụ, là Vương đại nho nói ‘hữu giáo vô loại’, cho rằng học trò lớp Bính và Đinh cũng nên đối xử công bằng, nên đã hao phí văn khí kéo họ vào mộng, nhưng đám người đó hoàn toàn không biết trân trọng!”
(Hữu giáo vô loại: Giáo dục là bình đẳng, không phân biệt giàu, nghèo, sang, hèn, xuất thân….)
Tam Thất hiểu tại sao Ngu An vừa rồi nhắc đến hai lớp đó lại tức giận như vậy.
Mấy vị đại nho thư linh này cư trú trong sách dựa vào văn khí, mà họ kéo học trò vào mộng dạy học cũng là tiêu hao văn khí của chính mình.
Giống như ngọn nến, vốn đã là nến tàn lại còn đốt mình.
Mấy vị đại nho đó, là đang dốc cạn sức lực cuối cùng, chỉ để rọi ánh sáng cho học trò.
“Các tiên sinh thật sự đã dốc hết tâm huyết.” Ngu An đỏ mắt: “Họ cũng kéo cả học chính và giáo tập vào mộng, cũng là để truyền đạo dạy nghề, răn dạy họ trách nhiệm của người thầy.”
“Nhưng mà hai ngày trước các tiên sinh đã không còn xuất hiện nữa…”
“Rõ ràng hai ngày nay chúng ta vẫn vào mộng, nhưng trong mộng không còn thấy các đại nho tiên sinh nữa…”
“Tỷ tỷ, tỷ giúp các tiên sinh đi, đừng để họ biến mất.”
Tam Thất nhìn hắn, u uất nói: “Mấy vị lão tiên sinh đó không biến mất, là giấc mộng của các ngươi hai ngày nay đã bị động tay động chân.”