Chương 51
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Liễu thị như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương tủy.
Chu Thượng thư hét toáng lên, từ dưới đất lồm cồm bò dậy, chui vào trong phòng tìm y phục để che thân. Chu Lão Phong quân tỉnh lại, trông thấy cảnh này suýt nữa lại ngất đi.
Vậy mà không phải ác mộng, vậy mà là thật!
Chu Lão Phong quân trừng mắt nhìn Tam Thất.
Tam Thất mỉm cười đáp lại: “Lão Phong quân trừng mắt nhìn ta làm gì? Kẻ thông gian với người khác là nhi tử của người đấy ạ~”
Chu Lão Phong quân nuốt xuống vị tanh ngọt nơi cổ họng. Giờ phút này chỉ có thể nhịn nhục nuốt máu vào bụng, bà ta giận dữ quát lũ hạ nhân bên cạnh:”Còn ngây ra đó làm gì! Mau đưa gia chủ xuống đi! Bịt miệng ả tiện nhân không biết xấu hổ kia lại rồi trói nó vào!”
Chu Thượng thư che mặt trốn đi, còn Liễu thị thì vùng vẫy hét lên:
“Ngu Tam Thất! Ngươi hại ta! Là ngươi hại ta đúng không!!”
“Rõ ràng là ngươi và Yến Độ gian díu với nhau, đáng lẽ người xuất hiện trong căn phòng này phải là ngươi và Yến Độ chứ——” Liễu thị gào lên một cách cuồng loạn.
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của mọi người có mặt đều trở nên vi diệu, ai nấy đều nhìn về phía người nhà họ Chu với vẻ suy tư.
…
…
Mí mắt Chu Lão Phong quân giật liên hồi, chỉ sợ Liễu thị nói ra nhiều chuyện hơn để người ta nắm được thóp.
“Ả tiện nhân này điên rồi! Mau bịt miệng nó lại, lôi xuống cho ta!”
Hạ nhân nhà họ Chu vừa định tiến lên thì Khôi Nhất và Nam Tầm đã từ hai bên trái phải đá văng chúng ra.
Chu Lão Phong quân giận dữ: “Các ngươi làm gì! Đây là Chu gia, các ngươi cũng dám làm càn!”
“Chu gia các người còn dám vu khống cả ta, người của bản tướng quân làm càn thì đã sao?!” Giọng của Yến Độ vang lên từ phía sau. Không chỉ có hắn tới mà sau lưng hắn còn có một đám người mặc cung trang.
Hiển nhiên là Lam Nguyệt ma ma bên cạnh Yến Hoàng hậu và một vị lão thái giám cùng các cung nhân khác.
Yến Độ sải bước tới, đứng sóng vai cùng Tam Thất. Hắn vừa xuất hiện đã mang theo áp lực tự nhiên khiến người khác không dám ngẩng đầu.
Hắn không nhìn Liễu thị trong phòng, lạnh lùng nói: “Chu Thượng thư còn dám thông gian với người khác, nay chuyện đã vỡ lở, một đại nam nhân như ông ta trốn đi làm gì?”
“Nam Tầm, đi mời Chu Thượng thư ra đây.”
“Dạ vâng!” Mắt Nam Tầm sáng lên, lập tức chui vào phòng trong lôi Chu Thượng thư còn chưa mặc đồ chỉnh tề ra. Chu Thượng thư vừa thấy Lam Nguyệt ma ma và Lý công công bên ngoài, hai chân liền mềm nhũn, quỳ sụp ngay tại chỗ.
Sắc mặt Chu Lão Phong quân trắng bệch, trong lòng chỉ có hai chữ: Tiêu rồi!
Lam Nguyệt ma ma và Lý công công thực ra cũng đã đến được một lúc, đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt Lam Nguyệt ma ma sắc như điện: “Ta và Lý công công phụng mệnh Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến mừng thọ Chu Lão Phong quân. Thiếu tướng quân lúc trước vẫn luôn ở cùng chúng ta, người và Minh Hoa Quận chúa trong sạch quang minh, sao lại dính vào hai chữ gian díu được!”
Siêu sale bách hóa
Lý công công cũng cười lạnh: “Ta hôm nay cũng được mở mang tầm mắt rồi. Xem ra không cần mừng thọ nữa. Chu Thượng thư và vị này… Ngu phu nhân?” Lý công công nhìn về phía Tam Thất, trong mắt lộ ra vài phần thương cảm.
“Đem y phục cho vị Ngu phu nhân này mặc vào che đi chỗ xấu hổ. Chuyện hôm nay, mời hai vị đương sự cùng vào cung, nói cho rõ ràng trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương!”
Liễu thị và Chu Thượng thư như hai con cá mắc cạn, miệng la lớn kêu oan. Chưa được hai tiếng đã bị người ta bịt miệng lôi đi.
Cổ họng Chu Lão Phong quân lại dâng lên vị tanh ngọt, mắt trợn ngược, ngất lịm đi.
Vở kịch lớn đêm nay chắc chắn sẽ lan truyền khắp kinh thành. Nếu chỉ là Chu Thượng thư thông gian với người khác có lẽ sẽ không ầm ĩ đến mức này, nhà họ Chu dùng chút thủ đoạn là có thể ém nhẹm đi.
Nhưng không thể không kể đến việc Yến Độ đã sớm chuẩn bị một tay, vào cung mời người tới.
Câu nói cuối cùng của Liễu thị vu vạ cho hắn và Tam Thất càng đẩy nhà họ Chu và chính mình vào chốn vạn kiếp bất phục.
Yến Độ cũng phải vào cung một chuyến. Ván cờ này, người có đầu óc đều có thể nhìn ra Chu Thượng thư và Liễu thị là lấy đá đè chân mình. Hoàng thượng và Yến Hoàng hậu cũng không phải kẻ ngốc.
Sau khi ra khỏi Thượng thư phủ, Tam Thất nói với Khôi Nhất: “Phái người đến Ngu gia báo tin.”
“Trên đầu Ngu Kính đã xanh um phát sáng, Ngu Mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ sắp phải đổi sang họ Chu rồi. Chuyện lớn như vậy, ba phụ tử họ đêm nay còn muốn ngủ yên sao?”
“Biết sớm thì khổ sớm~”
Khôi Nhất và Nam Tầm nhìn nhau.
Cao tay! Muốn chọc tức người ta chết mà không đền mạng, chỉ có thể là Quận chúa!
“Quận chúa, bây giờ chúng ta về Tướng quân phủ sao?”
“Không,” Tam Thất lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta cứ đợi ngay bên ngoài hoàng thành.”
Đêm nay định sẵn sẽ không yên bình.
Trong khi đó, tại Nam Sơn hành cung cách xa mấy trăm dặm, vào khoảnh khắc con quỷ mặc huyết y bị tiêu diệt.
Một nữ nhân vớt một tấm vải từ trong hồ máu ra, cẩn thận cắt may. Bên cạnh còn có những bộ huyết y mới chưa được may xong.
Trong phòng treo ngược vô số tấm vải máu, trông như những tấm da người bị lột ra.
Một trong những tấm vải đột nhiên bốc cháy.
Nữ nhân ngẩng đầu, nhìn về phía đang cháy, nhướng mày: “Vậy mà lại thất bại sao? Tên tiểu tử Yến Độ này vận may thật tốt…”
“Lão già Vân Hạc kia không biết đã đi đâu, tên tiểu đệ tử của lão chỉ là một đồ vô dụng. Trong kinh thành từ khi nào lại xuất hiện một kẻ có đạo hạnh vậy?”
Nữ nhân lẩm bẩm một mình, trên mặt không có vẻ tức giận vì thất bại mà lại có thêm vài phần hứng thú.
Chỉ thấy trong ngọn lửa đang cháy trên tấm vải máu hiện ra ba cái bóng, đó chính là cảnh tượng Tam Thất tiêu diệt quỷ mặc huyết y.
Nữ nhân hứng thú nhìn, ánh mắt vẫn luôn cao cao tại thượng, cho đến khi—bà ta nhìn thấy con dao chặt xương trong tay Tam Thất!
Xoẹt—
Bà ta đột nhiên đứng dậy, tấm vải máu trong tay bị xé toạc cũng không thèm để ý, ném sang một bên.
Nữ nhân sải bước lại gần ngọn lửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dao chặt xương, trong ánh lửa, vẻ mặt bà ta dần trở nên phấn khích, gần như điên cuồng!
“Ta đã phá biết bao nhiêu ngôi miếu mà không tìm được con dao này, không ngờ nó lại ở trong kinh thành…”
“Con nha đầu chết tiệt này là ai, nó dựa vào đâu mà có thể sử dụng con dao này?”
Nữ nhân l**m đôi môi đỏ thắm: “Con dao này phải thuộc về ta mới được…”
“Nương nương, người nói có đúng không?” Bà ta quay sang nhìn một thần đàn. Trên đó là một pho tượng thần đỏ rực, hình dáng là nữ nhân, mặt mũi không rõ, tay trái giơ lên như từng cầm vật gì đó nhưng giờ thì trống không.
Bà ta đốt ba nén hương cắm v.ào lư hương, miệng lẩm bẩm: “Dù sao thì, chỉ có ta mới là tín đồ trung thành nhất của người, con dao này chỉ có thể thuộc về ta mà thôi…”
Bà ta vừa dứt lời, ba nén hương liền tắt ngấm.
Sắc mặt nữ nhân trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thần đàn: “Vẫn không chịu nhận đồ cúng của ta? Rốt cuộc ta phải làm thế nào người mới hài lòng?”
Vẻ mặt bà ta chỉ u ám trong chốc lát rồi lại cười lên: “Ta biết rồi, có phải người thích tấm da người của nha đầu kia không? Vậy cứ quyết định thế đi, ta nhất định sẽ lấy tấm da người của nó về dâng lên cho người~”
Ba nén hương trong lư hương lập tức cháy từ đầu đến cuối. Bà ta nhướng mày, lẩm bẩm một câu: “Thích đến mức này cơ à…”
“Vậy thì xem ra tấm da người này chắc chắn phải lột rồi.”
Bức tượng thần trong thần đàn khẽ rung lên.
Cùng lúc đó, tại kinh thành.
Tam Thất đập một cái lên con dao chặt xương: “Ngươi rung cái gì mà rung! Cao dán cũng bị ngươi làm rơi hết rồi!”
Những lá bùa phong ấn trên thân con dao chặt xương đều bị nó làm rơi ra. Nó như vừa ăn phải thứ gì bẩn thỉu, đầu óc loạn cả lên, trên thân dao liên tục hiện lên chữ máu:
—— Lột da lột da lột da lột da lột da!
—— Lão tử phải lột da của nó ra ra ra ra ra!