Chương 186
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Rời kinh gần hai tháng, cuối cùng cũng trở về, mọi người đều có cảm giác an yên khi chân chạm đất.
Bên bến thuyền, người trong cung đã sớm đến chờ.
Lý công công vừa nhìn thấy mọi người, mặt liền cười như một đóa hoa.
“Thiếu tướng quân và Quận chúa vất vả cả chặng đường, Tề Thượng thư cũng mệt nhọc rồi, Hoàng thượng có lệnh, ba vị không cần vội vào cung báo cáo, cứ về phủ nghỉ ngơi trước, ngày mai vào cung cũng không muộn.”
“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, cũng làm phiền Lý công công rồi.” Yến Độ gật đầu, hắn nhìn Tam Thất, Tam Thất đoán được hắn định làm gì, vội dời tầm mắt đi, giả vờ không liên quan.
Mày mắt Yến Độ đều là ý cười, Lý công công nhìn thấy màn liếc mắt đưa tình của hai người cũng cong khóe môi lên.
“Rời kinh quá lâu, ta rất nhớ Hoàng cô trượng và cô mẫu, ta theo Lý công công vào cung một chuyến trước.” Yến Độ nói.
Lý công công là người tinh ý thế nào, lập tức cười đáp ứng.
Sau khi họ đi, mọi người vô thức nhìn về phía Tam Thất.
Tam Thất giả vờ không có chuyện gì, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
…
…
“Tam Thất nữ nhi ngoan của ta,” Ngưu phu nhân một tay đẩy nam nhân đang nước mắt lưng tròng của mình ra, đi đến trước mặt Tam Thất, kéo tay nàng vỗ vỗ: “Chuyến này nhờ có con, nếu không phải con đến kịp, lão Tề nhà ta thật sự đã mất mạng rồi, ta cũng đã làm quả phụ rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Quận chúa lại cứu ta một mạng nữa!” Tề Thượng thư cũng liên tục cảm ơn.
Tam Thất vội ngăn lại: “Lời cảm ơn Tề Thượng thư ngài đã nói cả đường rồi, đừng nói nữa.”
“Nếu ngài thật sự áy náy…” Tam Thất cong mắt cười: “Vậy phu nhân sau này làm cho ta nhiều bánh ngọt ngon ngon một chút, Tề đại nhân trên triều sau này cũng đừng mắng Yến Độ nữa, được không?”
Tề Thượng thư mặt lộ vẻ ngượng ngùng, ho khan hai tiếng: “Lão phu và hắn tranh cãi, chỉ là đùa giỡn thôi… đùa giỡn…”
Ngưu phu nhân trừng mắt nhìn ông, “Lần này Yến Thiếu tướng quân cũng đã cứu mạng ông, sau này ông còn dám làm mặt lạnh với người ta.”
“Ấy, phu nhân không hiểu, đây là cách sống chung của ta và tiểu tử đó, ta và hắn đều vui vẻ trong đó…”
Ở bến thuyền mọi người trêu chọc một hồi, hai nhà ở gần nhau, liền cùng nhau về phủ.
Bên Tướng quân phủ, Thường ma ma và mọi người đã sớm sốt ruột chờ, vừa nhìn thấy bóng xe ngựa liền đốt pháo.
“Về rồi! Quận chúa về rồi!!”
Tam Thất được mọi người vây quanh vào nhà.
Bên kia, Tề Thượng thư và Ngưu phu nhân xuống xe ngựa, hai phu thê nhìn về phía náo nhiệt bên Tướng quân phủ, Tề Thượng thư ngạc nhiên nói: “Sao Quận chúa lại về Tướng quân phủ, ta nhớ trước khi ta rời kinh, Hoàng thượng đã ban cho nàng một tòa phủ đệ mà?”
“Có ban, ngay sau lưng Tướng quân phủ.” Ngưu phu nhân nói, nhớ ra một chuyện, che miệng cười: “Lúc đó ông đi sớm, còn không biết phải không, Quận chúa phủ và Tướng quân phủ chỉ cách nhau một bức tường, ngày Tam Thất chuyển đến Quận chúa phủ, bức tường đó đã sập…”
“Sập?” Tề Thượng thư nhướng mày: “Chắc chắn không phải bị người ta đập à?”
Ngưu phu nhân cho ông một ánh mắt “nhìn thấu nhưng không nói toạc ra”.
Vẻ mặt Tề Thượng thư lại nghiêm túc: “Tiểu tử Yến Độ đó đúng là hồ đồ! Không được, ta phải viết tấu chương tố cáo hắn một phen mới được!”
“Ông vừa về lại nổi điên cái gì! Ta nói cho ông biết, đừng có giở trò lấy oán báo ân đó nhé, không thì cẩn thận ta dùng gia pháp!” Ngưu phu nhân hạ giọng, mắt lộ hung quang.
Tề Thượng thư vội vàng kêu oan, ra lệnh cho hạ nhân lui ra, kéo phu nhân yêu quý của mình vào hậu viện để nói chuyện. “Phu nhân hiểu lầm ta rồi! Việc này tuyệt không phải ta muốn công báo tư thù. Là cái tên Yến Độ đó, hắn thật quá đáng! Quận chúa vẫn chưa xuất giá, vậy mà hắn đập tường nhà người ta, ngang nhiên xông vào khuê phòng, thế thì ra thể thống gì của bậc trượng phu?”
“Hắn không cần danh tiếng của dòng họ Yến thị bảo quốc, nhưng danh tiết của quận chúa, hắn cũng chẳng màng tới sao?”
Tề Thượng thư hạ giọng, ngữ khí trầm trọng: “Quận chúa là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Nàng từ nhỏ đã lưu lạc, khi trở về kinh thành lại bị hành hạ trong cái hang hùm nọc rắn nhà họ Ngu. Bên cạnh chẳng có người thân thích nào để nương tựa, một cô nương dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân lừa gạt.”
“Phu nhân, nàng và quận chúa thân thiết, nên khéo léo nhắc nhở mới phải. Chuyện khác không nói, nếu Yến Độ thật lòng, lẽ ra hắn đã sớm cầu xin Hoàng thượng và Hoàng hậu ban hôn, làm đủ tam thư lục lễ, trân trọng mà đối đãi mới đúng!”
“Cứ như thế đập tường, xông vào khuê phòng, quả là hành vi của một kẻ cuồng đồ!”
“Nếu Quận chúa là nữ nhi nhà ta, gặp phải kẻ cuồng đồ như vậy, ta không đánh gãy chân hắn mới lạ!”
“Huống chi…” Tề Thượng thư mím môi, giọng lại thấp hơn mấy phần: “Người trẻ tuổi, đầu óc bốc đồng, Yến Độ hắn đâu có thiệt thòi gì. Nhưng Tam Thất, một tiểu cô nương như thế, nếu chịu thiệt thì biết làm sao?”
Ngưu phu nhân là người tính tình phóng khoáng, có phần vô tư, không có nhiều khúc mắc, lúc trước bà và Tề Thượng thư cũng là nhìn nhau hợp ý mới ở bên nhau.
Vốn dĩ cảm thấy Yến Độ và Tam Thất tình cảm thiếu niên, tuy có chút vượt quá giới hạn nhưng cũng không có gì, hơn nữa, đối với nhân phẩm của Yến Độ, Ngưu phu nhân vẫn tin tưởng.
Chỉ là…
Đều là người từng trải.
Chuyện tình yêu này một khi đã lên đầu, nam nhân tốt biến thành nam nhân tồi cũng chỉ trong nháy mắt.
Ai mà chưa từng nghe qua “ta chỉ ở bên ngoài, không vào trong”, cái lời lừa quỷ đó chứ?
“Ông nói đúng!” Sắc mặt Ngưu phu nhân nghiêm lại: “Lát nữa ta sẽ qua đó, nói bóng nói gió với Tam Thất, nữ nhân phải biết tự bảo vệ mình mới được!”
Tề Thượng thư và Ngưu phu nhân bên này lo lắng hết lòng.
Bên kia Yến Độ đã vào cung.
Hoài Đế đang ở trong Trường Xuân cung của Yến Hoàng hậu, liền gọi hắn đến đây.
Hai người Đế Hậu cẩn thận quan sát hắn, xác nhận chuyến đi này hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nam phủ rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào, Võ Thượng thư đều đã viết rõ ràng trong tấu chương, Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đều lo lắng không yên. Mặc dù trong tấu chương cũng viết Yến Độ và Tam Thất đều không sao nhưng không tận mắt nhìn thấy, hai người cũng không thể thực sự yên tâm.
Bây giờ thấy người rồi, lòng mới thực sự yên ổn.
“Không phải đã bảo ngươi về phủ nghỉ ngơi trước sao? Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, là bên Giang Nam phủ còn có tình hình gì?” Hoài Đế hỏi.
Yến Độ lắc đầu, chuyện bên Giang Nam phủ hắn đều đã để Võ Thượng thư viết đúng sự thật vào tấu chương, cho dù là báo cáo công việc, nội dung cũng không khác là bao.
Hoài Đế và Yến Hoàng hậu nhìn nhau, Yến Hoàng hậu nói: “Nếu không phải chuyện quan trọng, vậy vừa dùng bữa vừa nói.”
Bà liền cho cung nhân dọn bữa.
Yến Độ cảm thấy chuyện mình muốn nói là chuyện quan trọng nhất.
Yến Độ nghĩ, chuyện hắn muốn nói là việc trọng đại hàng đầu. Nhưng hôm nay hắn đến cầu người, cứ để hai vị trưởng bối ăn no, tâm trạng vui vẻ rồi nói cũng chưa muộn.
Thế là, lúc Đế Hậu dùng bữa đều cảm nhận được sự ân cần chu đáo của Yến Thiếu tướng quân.
Đế Hậu trao đổi một ánh mắt.
Có điều kỳ lạ!
Tên tiểu tử này từ khi nào lại chu đáo tỉ mỉ như vậy? Mỗi lần vào cung không làm họ tức đến ngã ngửa đã là tốt rồi!
Yến Hoàng hậu thầm lo lắng, lẽ nào trong tấu chương có điều giấu diếm, tên tiểu tử này ở Giang Nam phủ không phải còn gây ra chuyện lớn gì chứ?
Không lẽ là hắn vừa về kinh, trước khi vào cung lại đến nhà trọng thần nào đó đánh người ta một trận tơi bời chứ?
Suy nghĩ của Hoài Đế lại khác với Yến Hoàng hậu. Hai tháng không gặp, rõ ràng ông rất nhớ đứa đại điệt tử của mình. Nhưng hôm nay gặp mặt ông luôn cảm thấy tên tiểu tử này có chút đáng ghét…
Đặc biệt là nụ cười trên mặt, sao thế nhỉ? Càng nhìn càng khó chịu.
“Môi ngươi bị sao thế?” Hoài Đế hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Trên đường bị ong đốt à?”
Môi của Yến Độ có chút đỏ sưng.
Yến Độ vô thức nói: “Gặm nhiều chân gà cay.”
Hoài Đế: “…”
Yến Hoàng hậu: “…”
Yến Độ cũng bị câu trả lời của mình làm cho hoang đường, trong lòng chửi Tiểu Vương một vòng.
Hắn đứng dậy, vén áo bào quỳ xuống, dáng vẻ trịnh trọng đó khiến Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đồng loạt đặt đũa xuống.
Yến Độ vô cùng trịnh trọng nói: “Điệt nhi muốn xin Hoàng cô trượng và cô mẫu ra mặt, giúp điệt nhi đi hỏi cưới.”
“Hộ Quốc công Yến Độ muốn cưới Hưng Quốc Quận chúa làm thê tử.”