Chương 117
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Quý nhân Tây Giao ngắm tuyết, kẻ bần hàn chôn xương ở Đông Giao.
Ngoài Đông Giao, những ngôi mộ hoang nằm rải rác, tuyết chưa nhuộm trắng nơi này, ven đường thỉnh thoảng có thể thấy những bộ xương trắng bị chó hoang đào lên.
“Chính là nơi này!”
Vân Bất Ngạ ngừng lắc chuông, nhìn về phía Yến Độ, hắn buột miệng nói: “Yến ca, lần sau huynh có thể đổi một cái mặt nạ da người đẹp hơn được không, mặt này bây giờ trông…xấu quá.”
Yến Độ đang bị cấm túc nên không thể công khai rời khỏi phủ.
Nhưng vấn đề không lớn, Yến Thiếu tướng quân có rất nhiều cách, dịch dung cải trang thôi mà, đơn giản lắm.
“Làm việc chính đi.” Yến Độ không để ý đến lời nói chen ngang của Vân Bất Ngạ.
Vân Bất Ngạ vội gật đầu, chỉ ra bốn vị trí, “Chính là bốn nơi này, đào xuống hai trượng là được.”
Lần này đi cùng còn có Chu phó tướng và các thân vệ, họ nhận lệnh rồi vung đồ nghề bắt đầu đào đất.
Khoảng nửa nén hương sau, bốn cái hố cạn xuất hiện, trong hố mỗi hố có một cuộn chiếu.
Vân Bất Ngạ đứng bên hố cạn, cẩn thận lật một góc chiếu lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đậy chiếu lại, cố gắng không nôn ra.
Những người khác cũng liếc thấy trong chiếu có gì, nét mặt ai nấy đều chẳng dễ nhìn gì.
Bên trong chiếu là bốn thi thể nữ nhân thê thảm, hoặc nói đúng hơn, là x.ác thịt chưa phân huỷ.
Bốn nữ thi không có đầu, từ cổ trở xuống bị xé toạc, như thể có thứ gì đó đã chui ra từ trong thân thể họ.
“Đầu và xương trong cơ thể đều không còn.” Vân Bất Ngạ nén lại cơn buồn nôn trong bụng, khó khăn nói.
“Hồng phấn khô lâu.” Yến Độ nghĩ đến hình dạng của diễm quỷ trên bức họa diễm quỷ.
“Lão đại nói quả không sai, diễm quỷ không chỉ có một, nhưng ta thấy chúng không giống diễm quỷ bình thường.” Vẻ mặt Vân Bất Ngạ nghiêm trọng: “Diễm quỷ bình thường là không có thực thể, nhưng bốn con diễm quỷ này e là đã biến đầu và xương trắng thành quỷ cốt, những miếng thịt trong mộ hoang này cũng rất kỳ lạ… sao lại chưa phân hủy?”
Độ tươi của nó, thậm chí còn như vừa mới chết đã bị mổ ra.
Yến Độ trầm ngâm không nói, hắn đột nhiên cúi gần nhìn chằm chằm vào tấm chiếu, ngón tay chỉ vào một chút màu đỏ lộ ra ở góc chiếu.
“Đó là gì?”
Yến Độ dùng một cành cây khô lật tấm chiếu lên một chút, để lộ ra hình dạng thật của thứ màu đỏ đó.
Đó là một đóa hoa, hình giống móng rồng, màu đỏ như máu.
Đồng tử Yến Độ co lại, lật thẳng tấm chiếu ra, chỉ thấy trên những miếng thịt đó, từng khóm yêu hoa kiều đang nở rộ.
“Yến ca? Huynh nhìn thấy gì vậy?” Mặt Vân Bất Ngạ đầy nghi hoặc.
“Ngươi không nhìn thấy?” Yến Độ nhíu chặt mày.
Nước tẩy trang
Vân Bất Ngạ và những người khác đều lắc đầu, họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Những người khác không nhìn thấy là bình thường, nhưng Vân Bất Ngạ cũng không nhìn thấy cảnh hoa nở trên x.ác thịt thì không bình thường rồi!
Yến Độ nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, hắn đột nhiên đứng dậy, “Mau rời khỏi đây!”
Gần như ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, một mùi hương nồng nàn tràn vào mũi mọi người.
Mùi hương làm say đắm lòng người, khiến người ta quên hết mọi thứ.
Tựa như chỉ trong nháy mắt.
“Yến Độ, Yến Độ?!” Trước mắt là khuôn mặt lo lắng của thiếu nữ.
Yến Độ còn có chút hoảng hốt, bất giác gọi: “Tiểu Thập.”
Thiếu nữ thở phào, bất chợt ôm chặt lấy eo hắn, rúc vào lòng hắn, ngẩng mặt nhìn hắn, khuôn mặt đầy lo lắng: “Ngài làm ta sợ muốn chết!”
Người Yến Độ hơi cứng lại, bản năng muốn đẩy người ra nhưng hương hoa thơm nồng quẩn quanh nơi chóp mũi khiến hắn bỗng không nỡ đẩy nàng ra nữa, trái tim bỗng đập rộn ràng.
Ngực nóng rực.
Lý trí như bị một sợi dây mỏng treo lơ lửng, kéo đi kéo lại, chao đảo sắp rơi.
“Không phải ta đang ở Đông Giao sao? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngài đã trúng mê chướng, may mà bây giờ không sao rồi,” giọng nói của thiếu nữ vang lên trong lòng, Yến Độ bất giác cúi đầu nhìn nàng, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, chỉ có nàng trước mắt là rõ ràng.
Hắn nghe nàng nói: “Yến Độ, ta không bao giờ muốn xa ngài nữa…”
“Ta đã nhớ ra tất cả…”
“Yến Độ, ta thích ngài.”
“Ngài cũng thích ta đúng không?”
Thiếu nữ từ từ nhón chân, ngẩng đầu đến gần hắn.
Yến Độ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, ngửi thấy mùi hoa nồng nàn hơn.
“Ta thích nàng…”
Yến Độ lẩm bẩm, ngực càng lúc càng nóng.
“Tiểu Thập.” Yến Độ đột nhiên lại gọi nàng.
Thiếu nữ nghi ngờ “Hửm?” một tiếng nhưng động tác muốn hôn hắn không dừng lại, nhưng Yến Độ quá cao, nàng nhón chân cũng không tới.
“Yến Độ, ngài không muốn hôn ta sao?” Nàng tủi thân nói.
“Muốn.” Yến Độ cúi đầu nhìn đôi môi kiều diễm của nàng, đột nhiên hỏi ngược lại: “Nàng muốn xem trái tim ta không?”
Ánh mắt Thiếu nữ lấp lánh: “Ngài muốn cho ta xem tấm lòng của ngài sao? Được thôi.”
Ngay sau đó, tấm thẻ gỗ nóng hổi được nam tử nắm trong lòng bàn tay, dùng sức đập vào mặt nàng.
Yến Thiếu tướng quân mặt không biểu cảm: “Tấm lòng của ta hơi nóng, ngươi nhận cho chắc.”