Chương 105
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Con dao chặt xương chém thật mạnh vào chân Ngu Mẫn Võ.
Cảnh tượng máu thịt văng tung tóe trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Lưỡi dao xuyên qua chân hắn, da thịt không hề tổn thương nhưng Ngu Mẫn Võ lại cảm nhận rõ ràng nỗi đau đớn như bị chặt đứt cẳng chân.
Hắn ngã xuống đất, la hét xé lòng.
Hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
“Chân! A a a a! Chân của ta!!”
Một luồng hồn khí từ trên người hắn bay ra, quay trở về cơ thể Tam Thất.
“Đau không?” Tam Thất lạnh lùng nhìn xuống hắn: “Đây là quả báo của ngươi.”
Ngu Mẫn Võ mồ hôi như tắm, đau đến toàn thân co giật, suýt thì ngất đi. Nhát dao đó của Tam Thất, là chém vào hồn thể của hắn.
Năm đó Ngu Mẫn Võ bị vó ngựa giẫm gãy chân, thuốc thang vô hiệu, định sẵn sẽ thành một kẻ què. Chính Tam Thất đã dùng bí thuật, cắt một phần hồn thể của mình bù vào cơ thể hắn, để hắn trở thành một người lành lặn.
Linh hồn khiếm khuyết của nàng đã thay hắn xoay chuyển vận mệnh.
…
Bây giờ nàng chẳng qua chỉ là lấy lại phúc khí mà mình đã cho đi, để Ngu Mẫn Võ trở về với số mệnh đã định mà thôi.
Khi hồn phách bị Tam Thất lấy lại, Ngu Mẫn Võ mơ hồ nhìn thấy một đoạn ký ức.
Tiểu nha đầu đứng bên giường hắn, hai tay kết ấn, ánh mắt kiên định.
—— Lấy hồn phách ta bảo hộ huynh ấy chu toàn.
Hắn thấy tiểu nha đầu mặt mày trắng bệch, có một thế lực vô hình đang gọt từng khối sáng trên người nàng. Những khối sáng đó chui vào cơ thể hắn, cái chân bị giẫm gãy của hắn dần dần có cảm giác, cơn đau tan biến…
Hắn lại trở thành một người lành lặn có thể chạy nhảy tung tăng.
…
Ngu Mẫn Võ ngã trên đất th* d*c, hai mắt mất tiêu cự, không dám tin vào những hình ảnh hiện lên trong đầu mình.
Một sự thật mà hắn vẫn luôn không chịu đối mặt, không muốn tin, giờ đã bày ra trước mắt.
Năm đó không phải hắn được trời xanh thương xót, gặp được lương y.
Mà từ trước đến nay vẫn luôn là Tam Thất giúp hắn, là người muội muội mà hắn ghét bỏ, khinh miệt nhất… đã cứu chân của hắn!
Liễu thị trên giường run lẩy bẩy. Nếu là trước kia thấy Tam Thất dùng dao chém nhi tử mình, bà ta dù bệnh sắp chết cũng sẽ bò dậy liều mạng với Tam Thất.
Nhưng trong khoảng thời gian này bà ta sống cũng như ở địa ngục.
Lâu ngày trên giường bệnh không có ai chăm, hai đứa nhi tử một đứa thì tránh xa, một đứa thì say xỉn chán ghét mắng chửi bà ta. Còn phu quân… Ngu Kính hận không thể g**t ch*t bà ta, nhưng vì thánh chỉ, Ngu Kính không dám thực sự để bà ta chết, chỉ có thể tìm cách hành hạ bà ta.
Tam Thất để lại cho Liễu thị “một hơi thở” chính là muốn bà ta sống không bằng chết, sống trong địa ngục trần gian.
Mà Liễu thị cũng cố sống vì một hơi thở cuối cùng: niềm tin rằng mình đã làm đúng.
Bà ta tự cho rằng tất cả những điều “ác” mà mình làm với Tam Thất đều là có lý do, vì Tam Thất sinh ra đã không may mắn, vì nàng là sao chổi, vì nàng đã hại chết Ngu Đường, ngôi sao may mắn.
Nhưng khi Tam Thất vung con dao chặt xương thuần thục như chính bàn tay mình, điểm tựa trong lòng Liễu thị đã lung lay.
“Sao con dao này lại ở trong tay ngươi… nó là của Đường Đường… không… nó rõ ràng là… rõ ràng là của vị Huyết phu nhân đó…”
Lời nói của Liễu thị khiến Tam Thất khẽ động lòng.
“Bà đã gặp Huyết Trì Nương Nương?”
“Huyết Trì… Nương Nương?” Hai mắt Liễu thị ngây dại.
Tam Thất trầm mắt xuống, niệm khẩu quyết: “Nói, bà còn biết những gì?”
Miệng của Liễu thị không tự chủ mà nói ra tất cả, những bí mật mà bà ta vẫn luôn che giấu, chỉ có Ngu Mẫn Văn và bà ta biết.
Lý do vứt bỏ Tam Thất.
Những giấc mơ lặp đi lặp lại sau khi sinh Tam Thất và Ngu Đường, trong mơ từng người đến cảm ơn bà ta, những “tiên nhân” giúp đỡ nhà họ Ngu.
Và… “Huyết phu nhân” từng xuất hiện trong mơ của bà ta, cầm dao đến, đã cứu mạng nhà họ Ngu vào thời khắc mấu chốt.
Liễu thị không tự chủ mà nói, như có một luồng sức mạnh đang khuấy đảo trong đầu bà ta, bà ta dần dần chảy máu mũi miệng, như có hai luồng sức mạnh đang đối chọi trong cơ thể.
Một luồng sức mạnh ngăn cản bà ta nhắc đến những chuyện này trước mặt Tam Thất, một luồng sức mạnh khác thuộc về Tam Thất, ép bà ta phải đào sâu ký ức.
Tam Thất nhìn thấy sự sụp đổ của Liễu thị nhưng nàng không hề động lòng.
Lòng nàng chua xót âm ỉ. Những “người” trong miệng Liễu thị, nghe có vẻ thần dị và đáng kính sợ nhưng trong lòng Tam Thất lại dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Có một đám “người” từ khi nàng sinh ra đã yêu thương nàng, quan tâm đến nàng, vì vậy mà yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nàng chưa bao giờ một mình.
Tam Thất cảm thấy, có lẽ nàng đã biết “đám người” này là ai…
Tam Thất không dành thêm cho Liễu thị và Ngu Mẫn Võ một ánh mắt thừa thãi nào, nàng và Yến Độ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử.
Miệng Liễu thị đột nhiên bật ra tiếng la hét thảm thiết, bà ta la hét như một mụ điên.
“Không! Không thể nào!! Sao có thể là nó―― Tại sao lại là nó――”
“Sao những người đó có thể vì nó mà đến!!”
Liễu thị la hét điên cuồng. Cùng với ký ức bị cưỡng ép đào bới, những lớp màn ký ức bị phong kín đã bị phá tan tất cả.
Bà ta nhớ ra rồi, trong mỗi giấc mơ kỳ quái, trước khi những “quỷ thần trong mơ” đó rời đi đều sẽ để lại một câu: Chăm sóc tốt cho Tam Thất.
Sai rồi!
Tất cả đều sai rồi!
Ngay từ đầu bà ta đã nhầm đối tượng!
Người thực sự mang lại phúc khí cho nhà họ Ngu là Tam Thất, không phải Ngu Đường… không phải Ngu Đường!!
“Là bà… đều là tại bà――”
Liễu thị đột nhiên cảm thấy ngạt thở, Ngu Mẫn Võ đã bò đến đầu giường bóp chặt cổ bà ta.
“Tại sao không nói sớm!”
“Là bà đã hại nhà họ Ngu! Là bà đã cắt đứt tương lai và tiền đồ của nhà họ Ngu!”
“Ta không còn tương lai nữa, chân ta hỏng rồi, tất cả đều hỏng rồi――”
Đêm trước trừ tịch, nhà họ Ngu chìm trong bóng tối và sự chết chóc.
Nhưng đối với Tam Thất, từ khi nàng sinh ra, tấm màn che trước mắt dường như đã được vén lên một lớp, thế giới trở nên rõ ràng hơn.
Ngu Tam Thất trước kia là nữ nhi nhà họ Ngu. Dù bị sinh mẫu vứt bỏ, lớn lên ở thôn Hoàng Tuyền, nhưng mối huyết thống sinh thành đó vẫn là xiềng xích.
Sau này nàng từ thôn Hoàng Tuyền trở về nhà họ Ngu, hai năm dốc hết tâm can, nếu người nhà họ Ngu có lương tâm, có lẽ họ đã có thể trở thành một nhà thực sự. Tiếc là người nhà họ Ngu chưa bao giờ thực sự coi nàng là người huống chi là người thân.
Nàng đã cho đi tất cả, trả hết ơn sinh thành. Hai năm “mắt mù đầu óc mê muội” đó dường như là một kiếp nạn, một lần trả nợ để kết thúc nhân quả huyết thống, trả hết ơn sinh thành.
Ơn sinh thành đã trả hết, bây giờ nhà họ Ngu chỉ nợ nàng, nàng không còn xiềng xích nào nữa. Thân xác nàng, linh hồn nàng, đều đã tự do.
Và sau khi hiểu rõ tất cả, nàng đã nhìn thấy “con đường” mình sắp đi.
Nàng muốn về nhà.
Tìm về con đường dẫn đến thông Hoàng Tuyền — nơi có người thân chân chính của nàng.
Ngày trừ tịch.
Cả Tướng quân phủ và Quận chúa phủ đều đang quét dọn đón năm mới.
Nhờ ơn Yến Độ, “bức tường ngăn cách” giữa hai phủ đã không còn. Những hạ nhân, nha hoàn được ban cho trong Quận chúa phủ còn hơi câu nệ, nhưng đối với đám lính thô kệch trong Tướng quân phủ, đó là một nhà cả.
Họ sợ những hạ nhân này dọn dẹp không xuể nên ai nấy đều hăng hái sang giúp.
Nhưng luôn có những người “vụng về”, khi đi qua bức tường đổ không cẩn thận đá một cái, va một cái, làm bay đi vài viên gạch.
Vốn dĩ bức tường chỉ sập một khoảng đủ cho ba người đi song song, dần dần, nó ngày càng sập rộng ra, ngày càng to hơn…
Thường ma ma và Sơn Tra đã tê liệt rồi.
Sơn Tra nhìn trời, lại là một ngày không biết viết “thoại bản” thế nào.
Còn đối với Nam Tầm, tay trái là nén vàng và sợi dây ngũ sắc Tam Thất cho, tay phải là thanh trường kiếm bằng sắt đỏ mà hắn thèm muốn đã lâu do Yến Độ thưởng. Hắn thay đổi hoàn toàn bộ mặt tội nghiệp như chó đói hôm qua, cười đến không khép được miệng.
“He he, sớm biết được thưởng nhiều thế này, thực ra ta ăn thêm… ọe… cũng không phải là không được… bệnh cũng tốt, bệnh cũng tốt mà…”
Tam Thất suýt thì bật cười, nàng nhìn sang Yến Độ thì thấy Yến Thiếu tướng quân đang chống trán, ánh mắt như dao găm đang phóng về phía Nam Tầm.
Thứ làm mất mặt!
Đúng lúc này, một con chó mực lớn lén lút đi vào.
Đầu tiên nó hung dữ nhe răng với Yến Độ, khi quay sang Tam Thất lại trở nên nịnh nọt.
Cuối cùng nó mới miễn cưỡng đi đến bên cạnh Nam Tầm, dùng đuôi quất vào chân Nam Tầm một cái, một vật bị nó quất ra.
Vật đó có hình dạng như một cái móc câu, giống như móng vuốt của một con thú khổng lồ nào đó. Khi rơi xuống đất lại có tiếng kim khí va chạm. Khi bị quất ra, phần đầu nhọn của móc câu cắm thẳng vào mặt đất. Phải biết, gạch lát dưới chân họ là gạch đá xanh dày cả gang tay, ngay cả lưỡi dao sắc bén nhất đương thời cũng chỉ có thể để lại vết xước, không thể chém vỡ.
Nhưng vật này lại như cắt đậu phụ, cắm thẳng vào.
“Đây… đây là cái gì?”
Không chỉ Nam Tầm kinh ngạc mà Khôi Nhất cũng trợn tròn mắt.
Tiểu Vương liếc một cái, kiêu kỳ l**m l**m móng vuốt, hừ hừ nói: “Lễ vật xin lỗi bản vương thưởng cho ngươi đó~ Quỳ xuống tạ ơn đi gâu~”
Nam Tầm cứng người nhìn Tiểu Vương rồi lại nhìn Tam Thất và Yến Độ, lắp bắp nói: “Thuộc hạ bệnh nặng lắm rồi, chó mà cũng biết nói tiếng người… ha… ha ha…”