Chương 3
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Sắc mặt Ngu Đường trắng bệch, ấp úng không nói nên lời, nước mắt lã chã rơi.
Ngu Mẫn Võ lập tức lộ vẻ hung tợn: “Ngu Tam Thất, ngươi đừng được voi đòi tiên, kéo cả nhà chôn cùng với ngươi thì ngươi mới vui phải không?”
Ngu Tam Thất vẫn cười, nàng sờ vào vết bầm trên cổ mình, “Sao có thể chứ, nếu nhị ca huynh quỳ xuống xin lỗi ta, Tứ muội muội cũng không cần phải xuống tóc đi tu nữa, ta sẽ còn vui hơn.”
“Nhị ca thương tứ muội muội như vậy, chỉ là quỳ xuống thôi mà, huynh chắc chắn sẽ đồng ý chứ?”
Mặt Ngu Mẫn Võ lập tức đỏ bừng.
Ngu Mẫn Văn dùng ánh mắt thất vọng tột cùng nhìn Ngu Tam Thất: “Tam muội, có nhất thiết phải làm đến mức này không?”
Ngu Tam Thất cười một cách lạnh nhạt: “Đại ca muốn quỳ cùng? Cũng không phải không được, ta chịu được.”
Tay Ngu Mẫn Văn run lên, lập tức buông ra.
Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.
Trong đáy mắt đều là sự châm biếm, cái nhà này ngay cả đối với nhau cũng chỉ là chó cắn chó.
…
…
Ngu Mẫn Văn chần chừ mãi không nói, Ngu Mẫn Võ cắn răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống, “Bây giờ ngươi hài lòng chưa? Tam muội, muội thấy tốt thì nên dừng, mau tiếp thánh chỉ đi!”
Ngu Tam Thất cụp mắt xuống.
Người nhà họ Ngu đều nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy nhục nhã, oán hận và ghét bỏ, duy chỉ không có ăn năn hối lỗi.
Ai nói người chết rồi, người sống nhất định sẽ áy náy hối hận? Sẽ tỉnh ngộ ra?
Không!
Họ sẽ chỉ oán nàng sao không chết muộn một chút, khiến họ không được ăn chiếc bánh bao tẩm máu người mang lại vinh hoa phú quý!
Họ sẽ chỉ oán nàng chết thì thôi đi, sao còn gây rắc rối cho gia tộc!
Nàng chết, họ oán!
Nàng sống, họ vẫn oán!
Nàng, Ngu Tam Thất, phải là con trâu già ngoài đồng, là con lạc đà bị cọng rơm đè chết, dù sống hay chết cũng đều phải theo ý của nhà họ Ngu mới được!
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Họ cúi đầu một cái nàng liền phải tha thứ?
Những nhát dao đâm vào người nàng trong quá khứ, những cọng rơm đè chết nàng đều sẽ không tồn tại nữa sao?
Huống hồ, ngay cả việc cúi đầu của họ cũng là giả dối.
Ngu Tam Thất hé môi cười khẩy, từng chữ lạnh lẽo: “Ta, tuyệt không tha thứ!”
Nàng ‘chết đi sống lại’ trở về không phải để diễn màn kịch gia đình yêu thương nhau với họ!
Nàng muốn dao đâm búa bổ lên người họ, muốn vinh quang cả nhà một sớm tan hoang, muốn họ sống không thấy ánh mặt trời, tiền đồ đoạn tuyệt, chỉ có ngàn nỗi đau, vạn tội lỗi đổ lên chính người họ.
Những kẻ này lúc đó mới biết, thế nào là hối hận không có cửa!
Lời không tha thứ của Ngu Tam Thất khiến cả nhà họ Ngu đồng loạt biến sắc.
Ngu Mẫn Võ vụt đứng dậy, mắt long lên sòng sọc: “Ngu Tam Thất, ngươi cố tình sỉ nhục ta?!”
Vẻ mặt đỏ ngầu của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nắm đấm siết chặt, dường như giây tiếp theo sẽ ra tay đấm chết Ngu Tam Thất.
Trong con ngươi đen kịt của thiếu nữ lóe lên một tia quỷ khí, người thường không thể thấy, từ dưới chân nàng lan ra một vũng bùn đen, vũng bùn do quỷ khí hóa thành đã sớm quấn lấy người nhà họ Ngu.
Nàng có thể giết họ bất cứ lúc nào, còn dễ hơn cả b*p ch*t một con kiến.
Ngay lúc đó, một luồng ấm áp đột ngột bao phủ lấy nàng.
Nnàng thấy một cú đấm từ sau lưng mình vung ra, giáng thẳng vào mặt Ngu Mẫn Võ.
Ngu Mẫn Võ hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy mũi, lảo đảo ngã ngửa ra sau. Ngu Mẫn Văn không đỡ kịp, Liễu thị và Ngu Đường ở phía sau cũng bị kéo theo ngã lăn ra đất.
Giữa cảnh người ngã ngựa đổ, Ngu Tam Thất không nhìn vẻ thảm hại của họ, bên tai nàng là nhịp tim mạnh mẽ của vị Thiếu tướng quân trẻ tuổi, là hơi thở dồn dập của hắn.
Hắn ôm chặt lấy nàng, tay khẽ run, như đang ôm một báu vật đã mất mà tìm lại được.
Áo choàng lớn bọc kín nàng không một kẽ hở.
Lông chồn đen lướt trên mặt, mang theo nhiệt độ nóng rực của hắn, Ngu Tam Thất ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của Yến Độ.
Hắn sinh ra đẹp vô cùng, con người lạnh như ngọc, tuấn mỹ mà không giảm đi vẻ anh võ, cao quý mà không xa với, màu mắt của đôi đồng tử kia rất nhạt, rất trong, sạch sẽ mà nóng rực, tựa như chính con người hắn.
“Ngu Tam Thất,” hắn khẽ gọi tên nàng.
“Chào mừng nàng trở về.”
Trở lại thế gian này.