Chương 60
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Trong hoàng thành.
Yến Độ ban đầu còn tưởng Hoàng cô trượng tìm mình là có quân vụ khẩn cấp.
Nào ngờ Hoài Đế mở miệng lại là một câu cảnh cáo:
“Hiện giờ ngươi đã lập nghiệp, nhưng chuyện thành gia thì chờ sau khi đội mũ quan hẵng tính. Trước khi vượt qua kiếp nạn 19 tuổi thì hãy thu hồi bớt tâm tư lại!”
Hoài Đế dùng ánh mắt của người từng trải để đánh giá Yến Độ: “Trẫm cũng từng trải qua tuổi của ngươi, biết thiếu niên khí huyết dồi dào, khó tránh khỏi bốc đồng.”
“Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, ngươi… ngươi phải thể hiện chút nghị lực cho trẫm!
Yến Độ: “…”
Thiếu tướng quân mặt không biểu cảm, dùng ánh mắt đại bất kính liếc nhìn Hoàng cô trượng nhà mình rồi thu lại ánh nhìn, nghiêng đầu hỏi Lý công công bên cạnh:
“Đêm qua Hoàng thượng ngoài trật lưng ra, còn trật chỗ nào khác không?”
Lý công công vã mồ hôi như tắm, ánh mắt kinh hãi.
…
…
Tiểu tổ tông Thiếu tướng quân của ta ơi, lời gì ngài cũng dám nói!
“Yến Độ, cái đồ tiểu hỗn đản kia, Trẫm bị trật lưng là tại ai hả, còn không phải tại ngươi… Ây da!” Hoài Đế gầm lên chưa được mấy hơi, lại vịn lưng ngồi xuống, bực bội mắng: “Đồ không có tiền đồ.”
Yến Độ cúi đầu, đáp: “Hoàng cô trượng dạy phải.”
Lúc này Hoài Đế bỗng thấy rất hiểu cho tâm trạng thường xuyên đánh hài tử của Hoàng hậu nhà mình — có những tiểu hỗn đản thật sự là đáng ăn đòn.
“Thôi vậy, những chuyện này trẫm và ngươi trong lòng biết rõ là được.”
Yến Độ nghi hoặc, vẫn cảm thấy Hoàng cô trượng không phải trật lưng mà là trật não.
“Trẫm còn có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hoài Đế đập tấm thẻ trừ tà lên bàn, mặt đen lại nói: “Nha đầu trong phủ ngươi gan lớn thật, dám lấy một miếng củi đốt để đùa giỡn với trẫm?”
“Hoàng cô trượng.” Giọng Yến Độ trầm xuống, nhíu mày nói: “Đây là do Tam Thất tự tay điêu khắc, là tác phẩm tâm huyết, không nên nói là đùa giỡn.”
“Ngươi còn bênh nó nữa à? Tiểu tử nhà ngươi…” Hoài Đế cũng không nổi giận, chỉ giơ tay chỉ trỏ: “Thôi được, trẫm không tranh cãi với ngươi chuyện này. Nó tặng Hoàng hậu một… một cục… à không, một món điêu khắc bằng gỗ ô mộc ngàn năm, còn tặng trẫm thứ này. Đây không phải đùa giỡn thì là gì?”
Yến Độ mặt không đổi sắc: “Quà tặng không phân sang hèn.”
Hoài Đế tức đến bật cười, nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, nụ cười từ hơi giận chuyển thành trêu chọc: “Tiểu tử nhà ngươi… có phải là không nhận được quà không?”
Yến Độ: “…”
Hoài Đế phá lên cười ha hả.
Lão nhân gia tinh thần sảng khoái, cũng không thấy tấm thẻ này chướng mắt nữa, nhét lại tấm thẻ trừ tà vào người, ông liếc nhìn Yến Độ, khinh bỉ bĩu môi: “Đồ không có tiền đồ, cút ra ngoài, cút về ổ của ngươi mà mất mặt đi.”
Yến Thiếu tướng quân: “…”
Yến Thiếu tướng quân mặt không biểu cảm quay về ổ, một bụng lửa giận vô danh. Sau khi biết Tam Thất tặng cho Ngu An rất nhiều cổ thư đại nho, suy nghĩ đột nhiên mất kiểm soát.
Tựa như lật đổ cả hũ gia vị, chua ngọt cay đắng mặn đều cuộn trào trong dạ dày.
Hắn biết tâm trạng hiện tại của mình thật trẻ con và buồn cười, nhưng lại không kiềm được. Khi nhận ra thì người đã đứng trước cổng viện của Tam Thất.
“Yến Độ.” Tam Thất đẩy cửa ra liền nhìn thấy hắn.
Nào ngờ Thiếu tướng quân lại lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi quay đầu bỏ đi.
“Ngài đứng lại!”
Bước chân Thiếu tướng quân khựng lại, Yến Độ mím chặt môi, hắn hơi nghiêng đầu.
Tam Thất bỗng thấy hắn giống như một chú chó lớn bị dầm mưa, toàn thân ướt sũng.
“Chuyện gì?”
“Ngài qua đây ta sẽ nói cho ngài biết.”
Thiếu tướng quân không muốn qua nhưng chân lại không nghe lời.
Hắn đi đến bên cửa nhưng vẫn không chịu bước qua ngưỡng. Khuôn mặt tựa ngọc lạnh mang vẻ cao quý và kiêu ngạo thường thấy khi ở bên ngoài, dường như giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tam Thất thấy hắn có bộ dạng này.
Thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hắn nóng rực hơn ngày thường, cả người hắn như một ngọn lửa đang cháy hừng hực. Hắn dùng da thịt để giam cầm ngọn lửa ấy, đè nén vạn loại cảm xúc đang điên cuồng sinh sôi, nhưng ngọn lửa đó lại càng cháy càng mãnh liệt.
Tam Thất nhìn hắn không chớp mắt: “Yến Độ, hình như đây là lần đầu tiên ngài tức giận với ta đó.”
Lông mi dài của Thiếu tướng quân khẽ run, hắn do dự và thăm dò liếc nhìn nàng một cái rồi lại nhanh chóng dời mắt đi: “Không có tức giận…”
Giọng hắn vừa dứt, một tấm thẻ đen như mực lắc lư trước mắt, ánh mắt hắn lập tức dính chặt vào tấm thẻ.
Tấm thẻ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay được điêu khắc tinh xảo mượt mà, mỗi một chỗ đều được mài giũa nhẵn bóng, một mặt thẻ là bùa chú, mặt còn lại ở cuối khắc một chữ ‘Nhất’ nho nhỏ.
Tam Thất kéo tay hắn, đặt tấm thẻ gỗ ô mộc vào lòng bàn tay hắn.
“Quà tặng cho ngài.”
“Tay nghề điêu khắc của ta không tốt, khắc hỏng rất nhiều miếng gỗ mới dám khắc lên miếng gỗ ô mộc này.”
“
Ngài gặp hạn vào các năm có số chín, ta khắc thêm chữ ‘Nhất’ vào, thành ‘thập toàn thập mỹ’.”
Tam Thất cười rạng rỡ nhìn hắn: “Yến Độ, ta muốn tặng ngài thập toàn thập mỹ, để ngài gặp số 9 mà không gặp kiếp nạn.”
Tấm thẻ trong tay nặng trĩu, ấm áp.
Nóng bỏng tận đáy lòng thiếu niên.
Lông mi Yến Độ khẽ run, hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, giọng nói bất giác trầm khàn, mang theo một chút do dự và không dám tin: “Thời gian qua nàng ngày đêm điêu khắc là để tặng ta tấm thẻ ‘thập toàn thập mỹ’ này?”
“Đúng vậy.”
“…Những món tặng cho người khác đều là những món khắc hỏng?”
“Cũng không hẳn là hỏng nhưng đều không hoàn hảo, xem như là ta luyện tay thôi.” Tam Thất thành thật trả lời: “À, miếng của Hoàng hậu nương nương thì không tính, miếng đó cũng dùng gỗ ô mộc bị sét đánh, nhưng mà…khụ…là miếng gỗ thừa…”
Tam Thất làm như có tật giật mình nhìn đông ngó tây, muốn nói nhỏ với hắn, nhưng Yến Độ quá cao, nàng nhón chân cũng không tới, Tam Thất vô thức kéo vạt áo hắn một cái.
Hắn thuận thế cúi người xuống nhưng không hề nghiêng đầu, đôi mắt màu lưu ly xinh đẹp kia vẫn luôn nhìn nàng.
Hơi thở áp sát lại, gần đến mức hô hấp của hai người gần như chạm vào nhau.
Tam Thất khựng lại, phản xạ vẫn còn chậm chạp, nàng nghiêng đầu, môi kề sát tai hắn, nói nhỏ: “Phần lõi gỗ tốt nhất ta dùng làm thẻ bài cho ngài rồi.”
Thứ tốt nhất đều dành cho hắn.
Câu nói này đâm thẳng vào tim.
Đôi con ngươi màu nhạt kia khẽ co lại, hắn vô thức nín thở, nhưng tấm thẻ lại bị hắn nắm ngày càng chặt.
Xung quanh dường như trở thành chân không, Yến Độ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.
Thình thịch, thình thịch.
“Yến Độ, Yến Độ?”
Trong tiếng tim đập có thêm tiếng gọi nhẹ nhàng của một người khác.
Hắn mơ hồ thấy đôi môi đỏ khẽ động của nàng, chợt bừng tỉnh — hóa ra là Tam Thất đang gọi hắn.
“Ta đây.” Hắn nhẹ giọng đáp lại, hắn khẽ gọi nàng: “Tam Thất.”
“Hửm?”
“Cảm ơn món quà ‘thập toàn thập mỹ’ của nàng.” Nơi mày mắt hắn là nụ cười không thể che giấu: “Ta rất thích.”
Tam Thất cũng cười, như tuyết được nắng đông rạng rỡ chiếu vào: “Hết giận rồi à?”
“Ừm, hết giận rồi.”
Tam Thất nhướng mày, nụ cười trêu chọc, nàng lùi lại một bước, chắp tay sau lưng nhìn hắn, có chút đắc ý cũng có chút tinh nghịch: “Lỡ miệng rồi nhé, lúc nãy quả nhiên là đang giận.”
“Yến Thiếu tướng quân, ta lại phát hiện ra một khuyết điểm nhỏ của ngài rồi đó.”
Tam Thất giơ ngón út lên: “Đôi khi, hơi nhỏ mọn một chút.”
Yến Độ nhìn nàng không chớp mắt, khẽ lẩm bẩm: “Vậy thì ta xong rồi.”
“Hửm?” Tam Thất không hiểu.
Trong mắt hắn tràn đầy hình bóng của nàng.
“Ta tên Yến Độ, nhưng lại không học được chữ ‘Độ’ trong ‘đại độ’.”
Có những chuyện, có thể rộng lượng.
Nhưng dường như những chuyện liên quan đến nàng, hắn làm thế nào cũng không rộng lượng nổi.
Yến Độ nắm tấm thẻ bài ngày càng chặt: “Có lẽ ta sẽ ngày càng nhỏ mọn hơn.”
Tam Thất ngạc nhiên, một giây sau liền bật cười: “Thôi được rồi, vậy sau này, ta sẽ rộng lượng một chút vậy.”
“Thật hết cách với ngài, Yến không-đại-độ.”