Chương 165
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Đêm nay thiên cẩu thực nguyệt.
Khi bóng tối bao trùm Giang Nam phủ, trước tiên có kim quang công đức chiếu sáng nửa tòa thành, vô số anh hồn cưỡi ngựa mà đến, bảo vệ dân chúng, đưa họ rời khỏi bờ vực nguy hiểm.
Khi đất rung núi chuyển, thành sụp đến nơi, lại có người ở dưới lòng đất tối tăm, trên nâng đỡ nhân gian, dưới ổn định địa phủ.
Vết nứt của mặt đất chỉ trong phạm vi nam thành, con phố vốn là nơi ở của các phú hộ và thương nhân đã không còn sót lại chút gì.
Dưới lòng đất, trong phế tích.
Tiểu Vương lo lắng cào tai gãi má, Tam Thất và Yến Độ ngồi quỳ đối diện nhau.
Hai người đều mình đầy máu, mình đầy thương tích, vết thương của người trước chỉ là chuyện nhỏ, người sau thì nguy hiểm hơn.
Yến Độ mất máu quá nhiều, nhát dao mời anh hồn trước đó đã đâm vào tim, đổi lại là người thường đã sớm chết.
Hắn ho ra máu, máu văng lên mặt Tam Thất. Hắn giơ tay lau đi giúp nàng, không quên an ủi nàng: “Đừng sợ.”
Tam Thất nhìn chằm chằm vào hắn, lần đầu tiên nàng thấy tử khí nồng đậm trên mặt Yến Độ.
Nàng thấy ‘kiếp số’ của Yến Độ, thấy ngày chết của hắn sắp đến!
“Ta đã nói hắn sẽ tự chuốc lấy cái chết mà, xong rồi xong rồi! Bây giờ phải làm sao!!”
Yến Độ chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hắn cảm thấy lạnh và mệt mỏi, “Tam Thất… ta nghỉ một chút…”
“Không được nghỉ! Không được ngủ!” Tam Thất nâng mặt hắn lên, nhưng Yến Độ đã nhắm mắt, ý thức mơ hồ.
Nàng vẽ từng lá bùa đánh vào người hắn lại đều không có tác dụng. Nàng trực tiếp đặt hắn nằm thẳng, cởi ngoại bào của hắn ra, vụng về học theo đêm đó, như một con thú nhỏ li.ếm láp vết thương của hắn.
Nàng truyền quỷ lực của mình vào cơ thể hắn, nhưng cơ thể của Yến Độ lại ngày càng lạnh.
Hắn như ngọn đèn đơn độc giữa gió lạnh, lung lay sắp tắt!
“Làm sao để cứu Yến Độ?”
Tam Thất nhìn Tiểu Vương: “Ngươi biết cách đúng không?! Ta phải làm thế nào mới cứu được Yến Độ?!”
Tiểu Vương do dự không quyết, tình hình của Yến Độ rõ ràng không phải vì vết thương trên thể xác, thể xác của hắn đã được Quỷ Linh Cao cải tạo qua, không dễ chết như vậy.
‘Tử khí’ hiện tại giống như là do việc mời anh hồn, và cuối cùng là sự phản phệ khi giúp Tam Thất chữa lành vết thương hồn phách.
Hồn phách của hắn đang tan biến.
Nếu sổ sinh tử và bút phán quan còn ở đây có lẽ có thể xoay chuyển tình thế này, nhưng hai món đồ đó cũng đã bị hủy cùng với địa phủ.
Cách duy nhất chỉ có…
“Tiểu Vương!” Giọng Tam Thất sắc lạnh, trong mắt lóe lên sát khí: “Yến Độ cũng là người nhà của chúng ta!”
Tiểu Vương run lên.
Nó cắn răng một cái: “Dùng sức mạnh bản nguyên của người để ổn định hồn phách của hắn! đánh dấu ấn của người lên người hắn!”
Tam Thất gần như ngay khoảnh khắc nó dứt lời đã hành động, nàng gần như là làm liều, tay đặt lên tim của Yến Độ, liều mạng điều động luồng sức mạnh đặc biệt trong cơ thể mình, nhưng sức mạnh bản nguyên của nàng lại không vào được cơ thể hắn.
Tiểu Vương cũng lo lắng: “Cơ thể và hồn phách của tên tiểu tử này vốn đã kỳ quái, lúc này lại còn có kết giới tự bảo vệ! Tam Tam, người cắn môi hắn đi, truyền sức mạnh cho hắn!”
Tam Thất không do dự, cúi đầu hôn lên môi Yến Độ.
Nàng rất vụng về, cố gắng cạy môi hắn ra nhưng miệng hắn lại đóng chặt vừa lạnh vừa băng.
Nàng không thích hắn lạnh lẽo thế này.
Nàng nhớ nhiệt độ của hắn.
Tam Thất cố gắng cạy môi hắn ra, nước mắt nàng rơi xuống mặt hắn, sức mạnh bản nguyên của nàng cuối cùng cũng tràn vào cơ thể hắn.
Khoảnh khắc đó, ý thức của Tam Thất dường như cũng chìm vào một vùng sương mù rộng lớn.
Nàng chạy nhanh trong sương mù, tìm kiếm Yến Độ.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được một lực kéo, thuận theo luồng lực kéo đó, nàng vén màn sương mù và thấy hắn.
Tam Thất ôm chặt lấy ý thức của hắn.
Sức mạnh bản nguyên của nàng cũng như tìm được điểm neo, hội tụ về đây.
Tam Thất còn nhớ lời của Tiểu Vương, phải đánh dấu ấn lên hồn phách của Yến Độ, nàng vừa chuẩn bị làm như vậy lại phát hiện trên cổ tay của Yến Độ lại có một dấu ấn hình trăng lưỡi liềm.
Dấu ấn này đã từng xuất hiện trên người Khôi Nhất và Văn Thư, là sau khi được nàng phong làm âm quan mới có.
Tại sao trên người Yến Độ lại có dấu ấn này?
Tam Thất nghi hoặc rời khỏi biển ý thức của hắn, nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Yến Độ từ từ trở lại, lúc này mới mở mắt, từ từ ngẩng đầu.
Tiểu Vương bên cạnh thở phào một hơi dài: “Ổn định rồi, ổn định rồi, mạng của tên tiểu tử này đã được giữ lại.”
Tam Thất “ừm” một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Độ không rời. Tiểu Vương thấy vậy, lần đầu tiên biết ý không làm phiền mà dời đầu chó đi, quan sát nơi được gọi là địa ngục thành này.
Lại qua một lúc lâu, Yến Độ từ từ mở mắt, ý thức hắn còn có chút mơ màng.
Hắn cảm thấy mình như vừa mơ một giấc mơ ngắn.
Trong giấc mơ đó, Tam Thất hôn hắn.
Bây giờ cũng là mơ sao?
Yến Độ mơ màng nghĩ, hắn cảm thấy lần này mình thật sự sắp chết rồi.
Có lẽ người sắp chết sẽ trở nên dạn dĩ hơn, cũng luôn có những chấp niệm không thể buông bỏ muốn thực hiện vào khoảnh khắc này.
Thế nên hắn giơ tay v.uốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mà hắn ngày nhớ đêm mong, ngẩng đầu, chủ động, táo bạo… không che giấu tình cảm, hôn lên môi nàng.
Hết lần này đến lần khác, như nếm được vị ngọt, không thể dừng lại.
Như thể đây là lần cuối trong đời hôn người mình yêu, gửi gắm những tình cảm chưa từng nói thành lời vào nụ hôn này.
Tam Thất ngây người, cũng cứng đờ.
Tiểu Vương quan sát xong phế tích của địa ngục thành, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng chửi thầm: Đám mũi heo cắm hành giả làm voi, đã từng thấy địa ngục là cái dạng gì chưa mà lại muốn xây địa ngục ở nhân gian?
Tiểu Vương trong lòng mắng, vừa quay đầu liền thấy một nam nhân vừa tỉnh lại từ cửa tử, đang ôm cổ Tam Tam nhà nó hôn đến quấn quýt không rời.
Tiểu Vương nhắm mắt, lại mở mắt.
Chết tiệt!
Không phải ảo giác!!
“Yến Độ! Tên khốn nhà ngươi chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu phải không!”
“Ngươi có bản lĩnh thì đừng hôn Tam Tam, ngươi đến hôn ta đi! Miệng của bản vương cho ngươi hôn!!”
Tiếng chó sủa đánh thức hai người.
Môi của hai người đều đỏ hồng, ngây ra như phỗng nhìn nhau.
Yến Thiếu tướng quân vốn không có chút sắc máu nào trên mặt từ từ trở nên hồng hào, ánh mắt vẫn chưa lấy lại tiêu cự nhưng lại dừng ở đôi môi kiều diễm của Tam Thất.
Tư duy chậm chạp vận hành.
Đợi… đợi chút…
Không phải mơ?
Không phải ảo giác?