Chương 168
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tiểu Vương ‘phụng chỉ’ đi xem Yến Độ.
Cẩu đại gia vừa vào phòng đã thấy Yến Thiếu tướng quân dựa giường ngồi, người tuy vẫn trong phòng nhưng hồn không biết đã bay đi đâu.
Ánh mắt đó dính nhớp đến nỗi Tiểu Vương nghi ngờ mình bị rận, cả người không thoải mái.
Còn khóe miệng kia, trời ạ, có thể treo được ấm dầu rồi!
Tiểu Vương trực tiếp nhảy lên giường, “Ngươi đắc ý cái gì thế? Hồn về đây, hồi hồn đi Yến Độ!”
Ánh mắt Yến Thiếu tướng quân lướt qua người nó, cơ thể trượt xuống, kéo chăn lật người, quay mặt vào trong nằm.
Tiểu Vương suýt bị hất văng, mặt úp xuống đất.
Nó nổi giận, nhảy lên giường ra sức chui vào chăn của Yến Độ.
“Đừng quậy.”
Yến Độ xoay người lại, đưa tay ấn đầu chó rồi tiện tay ôm cả con chó vào lòng, dùng cánh tay mạnh mẽ kẹp chặt.
Tiểu Vương: “…”
Cẩu gia sợ đến hồn bay phách lạc chui ra khỏi chăn, vội vàng trốn xuống cuối giường.
“Ngươi… ngươi điên à? Ta là chó! Ngươi coi ta là ai thế?”
Một câu ‘ngươi coi ta là ai’ khiến Yến Thiếu tướng quân hoàn hồn, hắn ho nhẹ một tiếng, chống tay ngồi dậy, vô thức nhìn ra cửa, có chút thất vọng: “Chỉ có ngươi qua đây? Tam Thất chưa tỉnh sao?”
“Tỉnh rồi, chính là Tam Tam bảo ta đến xem ngươi.”
Khóe miệng hắn từ lúc tỉnh dậy chưa từng hạ xuống giờ từ từ cụp xuống, Yến Độ mím môi, câu ‘nàng tại sao không đến thăm ta’ đột nhiên không hỏi ra được nữa.
Trong lòng như có móng vuốt cào loạn, hoảng hốt, cấp bách, muốn gặp nàng.
Là vì hắn đã hôn nàng nên nàng tức giận, không muốn gặp hắn sao?
“Ngươi dậy làm gì, cái đồ dở sống dở chết, nằm yên đó đi!” Tiểu Vương mạnh mẽ giẫm lên người Yến Độ, miệng mắng mỏ: “Cái bộ dạng chết dở của ngươi bây giờ đừng có lượn lờ trước mặt Tam Tam nữa, nàng đang bận lắm, ngươi qua đó không phải là thêm phiền sao.”
“Phải, loạn lạc ở Giang Nam phủ vừa yên, đúng là có nhiều việc cần nàng giúp.” Yến Độ gật đầu, như thể vừa tìm được cái cớ để tự an ủi.
Tiểu Vương kinh hãi nhìn hắn: Cái gì vậy? Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Tam Thất có bị thương không?”
“Tam Tam nhà ta là ai chứ, đám tôm tép thối tha đó có thể làm nàng bị thương sao?” Đuôi chó của Tiểu Vương lại vểnh lên trời, “Nàng khỏe lắm, người có chuyện là ngươi!”
“Cũng còn may, chưa chết.”
“Sắp chết đến nơi rồi.”
Yến Độ khựng lại, đối diện với mắt chó, xác nhận con chó này không đùa với mình.
Tiểu Vương thở dài, thần sắc có chút phức tạp nhìn hắn: “Ngươi còn không biết hả, tướng mạo của ngươi bây giờ chỉ có bốn chữ: Chết đến nơi rồi!”
“Ta nghe Tam Tam nói ngươi có cái gì đó gọi là kiếp nạn số chín, năm nay chắc là năm ứng kiếp của ngươi, xem ra bây giờ kiếp số sắp đến rồi.”
Từ nhỏ Yến Độ đã biết mệnh mình không dài, từng sợ hãi, nhưng có lẽ vì mãi sống trong ranh giới sinh tử, nên dần cũng xem nhẹ cái chết.
Có lẽ cũng chính vì biết mình chẳng sống bao lâu, nên hắn luôn sống bất cần, chuyện gì đã nhận định thì dốc hết sức làm cho bằng được, chỉ để không phải hối tiếc.
Bây giờ nghe nói ngày chết sắp đến, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn người khác.
“Khoảng bao lâu nữa?”
Tiểu Vương: “Dài thì ba tháng, ngắn thì giây tiếp theo, không chừng ngươi xui xẻo một cái là chết.”
Yến Độ nghe vậy lại cười, “Vậy chắc còn chống đỡ được ba tháng, ta thấy bây giờ vận may của ta khá tốt.”
“Ngươi còn cười được sao? Ngươi thật sự không sợ chết à?”
“Sau khi chết, ta chắc hóa thành quỷ được chứ?” Yến Độ bình thản nói: “Dù sao cũng có thể tiếp tục ở bên các ngươi.”
Ánh mắt Tiểu Vương nhìn hắn mang theo sự đồng cảm: “Nghĩ chuyện tốt đẹp gì thế, nếu ngươi chết như người thường ta còn mong chờ điếu tang. Nhưng ngươi ấy à, chết là chết sạch sẽ luôn!
“Yến Độ, là linh hồn của ngươi đang tan biến.”
“Ngươi mà chết chính là hồn phi phách tán, không bao giờ gặp lại nữa.”
Yến Độ im lặng một lúc lâu, trên mặt hắn không nhìn ra sự hoảng sợ hay kinh hãi nào, thậm chí còn hiếm khi mang theo chút bất cần như đang đùa: “Còn cứu được không?”
Tiểu Vương thở dài: “Hết cứu rồi, có thể chuẩn bị quan tài và mộ địa được rồi.”
“Ừm, vẫn luôn chuẩn bị sẵn.”
“Hả? Vậy… vậy ngươi cũng có tầm nhìn xa đấy.”
“Đúng vậy,” Yến Độ cười nhạt, nhẹ nhàng vu.ốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, trong mắt lóe lên một tia tiếc nuối, lại có chút may mắn.
Hắn vốn nghĩ mình có thể ở bên nàng rất lâu, rất lâu.
Rõ ràng đã hứa sẽ cùng nàng đón hết giao thừa này đến giao thừa khác.
Kết quả, dài nhất chỉ có ba tháng sao?
Bây giờ điều may mắn duy nhất là hắn vẫn chưa nói ra lòng mình với nàng.
Người sắp chết lại nói với nàng những điều đó không phải là hại người sao?
Dù chỉ là sinh lão bệnh tử bình thường, dù còn lại một linh hồn hắn cũng dám thẳng thắn bày tỏ những tâm tư đó.
Nhưng bây giờ…
…
Tam Thất rất vội.
Nàng gấp đến mức muốn tự tát mình vài cái vì một khắc trước còn mơ mộng ngốc nghếch.
Nếu không có Vân Bất Ngạ đến cắt ngang cơn ngốc của nàng, nàng còn chẳng biết tình trạng Yến Độ đã nghiêm trọng thế này!
Con chó ngốc Tiểu Vương, tại sao vừa rồi không nói cho nàng biết điểm mấu chốt!
Yến Độ sắp chết rồi, nàng còn ở đây xấu hổ cái quái gì!
“Yến Độ!” Tam Thất phá cửa xông vào, định chui vào sau bình phong thì nghe thấy một tiếng quát nhẹ: “Đừng vào.”
Chân Tam Thất khựng lại, mày nhíu chặt, cứ thế xông vào!
“Ta cứ vào đấy, tình hình của ngài ta biết hết rồi, ngài đừng hòng trốn tránh…”
Sau bình phong, nam tử chỉ mặc nội y, vạt áo còn mở, lộ ra vòng eo rắn chắc, trên lồng ngực đó lại có vết thương vừa mới lành còn chưa đóng vảy hoàn toàn.
Yến Độ kéo vạt áo lại, bất lực nhìn nàng: “Ta đang thay đồ…”
“Ồ, ta lỗ mã.ng rồi.” Tam Thất quay người, một bước còn chưa bước ra nàng đã quay lại, đi thẳng đến bên cạnh hắn, “Ta giúp ngài mặc.”
“Không cần.” Yến Độ lùi lại một bước.
“Ta cũng không phải chưa từng thấy ngài…”
Tay Tam Thất đưa ra bị nắm lấy, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu thấy hắn cúi đầu, nàng không nhìn rõ màu mắt của hắn, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng chưa từng có của hắn.
“Không phiền Quận chúa, nam nữ hữu biệt, Quận chúa ra ngoài trước đi.”
Tam Thất trợn tròn mắt, nghe ra sự lạnh lùng và từ chối của hắn.
Cả một bụng lo lắng và quan tâm đều bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Tam Thất không nói một lời đi ra ngoài bình phong.
Cả quá trình, Tiểu Vương đứng bên cạnh bị phớt lờ toàn tập.
Đầu chó của nó nhìn ra ngoài bình phong rồi lại nhìn vào trong bình phong, cuối cùng vẫn mang theo tâm trạng ‘an ủi cuối đời’, hiếm khi thiên vị Yến Độ một chút.
Nó lại gần Yến Độ, nhỏ giọng: “Ngươi quậy gì thế, Tam Tam không vui rồi! Trước đó không phải ngươi còn mong ngóng gặp nàng sao?”
Yến Độ mặt không biểu cảm thay xong thường phục, hắn có chút khó khăn nói: “Ta và nàng là bằng hữu, chỉ là quan tâm bình thường thôi.”
Ngoài bình phong, Tam Thất nghe rõ từng chữ từng câu.
Nàng chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, những cảnh tượng nàng tự mình vui vẻ, tự mình rung động không lâu trước đó như biến thành những cái tát, toàn bộ tát trở lại mặt mình.
Nhưng mà…
Nhưng mà không nên như vậy.
Tam Thất siết chặt nắm tay, không lùi bước, mạnh dạn bước tới, quay lại sau bình phong, nhìn chằm chằm hắn: “Ngài chỉ coi ta là bằng hữu?”
“Vậy ngài hôn ta làm gì?”