Chương 75
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tam Thất và mọi người đưa Thất công chúa rời đi, không ai dám cản, mà dù có muốn cản cũng không cản nổi.
Sau khi họ đi, Nam Sơn hành cung liền trở nên hỗn loạn. Thái hậu ngất đi, và điều khiến người ta hoảng sợ hơn là, cùng với cái chết của Thiện Nghi Trưởng công chúa, không ít cung nhân và cấm quân trong hành cung cũng chết theo.
Ngay trước mắt mọi người, da thịt họ mục rữa, cơ thể biến thành hình nhân rồi không cần lửa mà tự bốc cháy.
“Những hình nhân này đều là thủ đoạn của Thiện Nghi Trưởng công chúa. Dân chúng huyện Tiết đều bị bà ta lột da làm thành hình nhân, chỉ không ngờ trong cấm quân cũng có huynh đệ bị hại.” Vẻ mặt Vệ Viêm nặng nề: “Lần này nếu không có Yến Thiếu tướng quân và Minh Hoa Quận chúa, e rằng sớm muộn gì chúng ta cũng phải bỏ mạng trong tay Thiện Nghi Trưởng công chúa.”
Vệ Chước trước đây không tin vào quỷ thần nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, không tin không được!
Hắn nhìn về phía tẩm cung của Thái hậu, ánh mắt u ám: “E là sau này sẽ không còn yên ổn nữa rồi.”
Vệ Viêm nhíu mày: “Thiện Nghi Trưởng công chúa là tội đáng chết! Với tính cách của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ không bao che, hẳn là sẽ không vì thế mà trị tội Yến Thiếu tướng quân và Minh Hoa Quận chúa đâu…”
“Ngươi lại còn nói giúp Yến Độ nữa à.” Vệ Chước liếc hắn.
Vệ Viêm ho khan một tiếng, hắn biết Vệ Chước và Yến Độ như nước với lửa: “Chỉ là bàn luận sự việc thôi.”
Ngoại hình Vệ Chước cũng như tên hắn, mang một vẻ đẹp rực rỡ và ngông cuồng như lửa cháy, chỉ là mi mắt quá sắc bén, khiến hắn không có vẻ nữ tính.
…
“Hoàng thượng không bao che nhưng chẳng phải còn có Thái hậu sao.”
Vệ Chước cười lạnh: “Ngươi nghĩ Thái hậu sẽ đồng ý để tội ác của Thiện Nghi Trưởng công chúa bị phơi bày ra ánh sáng à?”
Vệ Viêm sa sầm mặt mày. Câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng cứ thế cho qua thì thật sự không cam tâm.
Dân chúng huyện Tiết chết nhiều như vậy, còn có huynh đệ trong cấm quân, không biết đã bị Thiện Nghi Trưởng công chúa hạ độc thủ từ lúc nào! Độc phụ như vậy mà còn muốn bảo toàn danh tiếng sau khi chết? Bà ta cũng xứng sao?
Vệ Chước hừ một tiếng: “Tìm chút việc cho đám môn khách ăn không ngồi rồi ở trong phủ làm. Bản lĩnh thật thì không có, viết vài cuốn thoại bản chắc không thành vấn đề.”
“Sắp đến tết rồi, cũng thêm chút chuyện trà dư tửu hậu cho dân chúng kinh thành.”
Vệ Viêm ngạc nhiên: “Ngươi lại định ra tay? Chẳng phải ngươi chỉ mong Yến Độ gặp xui xẻo sao?”
Vệ Chước: “Huynh đệ dưới trướng của lão tử không thể chết vô ích. Hơn nữa, ai nói ta giúp Yến Độ? Ta không thể ra tay vì nể mặt vị Minh Hoa Quận chúa kia sao?”
Vệ Viêm cười, tiểu tử thối, nhỏ tuổi hơn cả hắn mà còn xưng lão tử với ai?
Còn Minh Hoa Quận chúa nữa chứ… người ta có biết ngươi là ai không?
Vệ Chước đột nhiên chuyển chủ đề: “Nếu trên đời này thật sự có quỷ thần, ta thật sự muốn gặp thử một lần, ngươi nói xem vị mẫu thân tốt của ta sau khi chết…”
Sắc mặt Vệ Viêm biến đổi: “Tam đệ!”
Vệ Chước cười khẩy, mi mắt cũng lạnh đi.
“Thôi bỏ đi, dù có cơ hội ta cũng không muốn gặp bà ta, bẩn mắt ta.” Vệ Chước nói xong liền quay đầu bỏ đi.
Vệ Viêm nhìn bóng lưng hắn, bất lực thở dài.
Hắn và Vệ Chước là đường huynh đệ, đều xuất thân từ Võ Quốc Công phủ. Vệ Chước là đích tôn của đại phòng nhưng địa vị của hắn ở nhà họ Vệ lại không tốt cho lắm, chỉ vì hắn có một người mẫu thân mang đầy tiếng xấu.
Một người mẫu thần bỏ phu quân và nhi tử, khiến Võ Quốc Công phủ và Vệ Chước trở thành trò cười cho thiên hạ!
…
Vì phải vội về thay da cho Thất công chúa và Vân Tương, Tam Thất và mọi người vẫn đi nhờ con đường âm dương.
Để tránh Thất công chúa nhìn lung tung, mắt nàng ta được bịt kín suốt đường đi, được Vân Bất Ngạ cõng trên lưng.
Yến Độ bị thương nhưng không muốn trì hoãn hành trình, chỉ băng bó qua loa.
Không biết có phải là ảo giác không, chuyến trở về này, Vân Bất Ngạ cảm thấy sương mù trên con đường âm dương dường như đã mỏng đi một chút nhưng hắn vẫn không dám nhìn ngang ngó dọc.
“Quận chúa nãi nãi, chúng ta cứ thế đi thôi sao, từ đường Nương Nương bên kia không quản nữa ạ? Còn Huyết Trì Nương Nương…”
“Không còn từ đường Nương Nương nữa.” Tam Thất giọng điệu bình thản. Từ đường Nương Nương ở huyện Tiết và huyết trì trong cái hố sâu kia đã bị nghiệp hỏa thiêu rụi rồi.
“A? Vậy Huyết Trì Nương Nương còn ở đó không?” Trong lòng Vân Bất Ngạ có quá nhiều thắc mắc: “Còn nữa, con dao chặt xương kia đâu rồi? Nó sẽ không lại mất kiểm soát chứ?”
Sau khi họ lại bước vào con đường âm dương, con dao chặt xương đã biến mất.
Giọng nói của Tam Thất từ phía trước vọng lại: “Không biết.”
Nàng thật sự không biết con dao chặt xương lại chạy đi đâu rồi. Trên con dao cùn đó có quá nhiều điểm đáng ngờ, nàng cũng thắc mắc nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là giải quyết vấn đề của Thất công chúa trước.
Ngay khi sắp đi hết đoạn đường âm dương này, khóe mắt Tam Thất đột nhiên liếc thấy gì đó, nàng bất giác nhìn sang rồi sững người tại chỗ.
Yến Độ cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.
Sương mù dày đặc tan ra ở một ngã rẽ, có một từ đường lặng lẽ đứng ở một đầu của ngã rẽ đó.
Từ đường vẫn rách nát, nhưng bốn chữ “Từ đường Nương Nương” trên tấm biển lại vô cùng rõ ràng.
Vì Tam Thất và Yến Độ đều dừng lại không đi tiếp, Vân Bất Ngạ cũng bất giác nhìn sang, nhưng lần này hắn không bị ‘một gậy vào đầu’ ngất đi nữa. Khi nhìn thấy từ đường đó hắn không giấu được sự kinh ngạc: “Đó là… từ đường Nương Nương?!”
“Trên…trên con đường âm dương lại cũng có một từ đường Nương Nương sao?”
“Chẳng lẽ từ đường Nương Nương ở huyện Tiết đã chạy lên con đường âm dương à?” Vân Bất Ngạ đầu đầy dấu hỏi.
Ánh mắt Tam Thất có chút ngẩn ngơ, nàng có một cảm giác: “Có lẽ nó vẫn luôn ở đó.”
Trong đầu có thứ gì đó lóe lên, nhanh đến mức Tam Thất không thể nắm bắt được. Là cái gì vậy?
Yến Độ thu lại ánh nhìn, sâu thẳm dõi theo Tam Thất, trong ngực lại dấy lên một cảm xúc quen thuộc—nôn nóng, khát khao, mong nàng nhớ lại quá khứ. Nhưng lần này, hắn không còn quá vội vàng nữa.
Lúc rơi vào huyết trì trong hố sâu, hắn chắc chắn mình đã gọi ra tiếng ‘Tiểu Thập’ nhưng Tam Thất không nghe thấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn phá vỡ được ‘hạn chế’.
Và bước ngoặt này là vì từ đường Nương Nương.
Từ đường Nương Nương ở nhân gian đã biến mất nhưng từ đường Nương Nương trên con đường âm dương lại xuất hiện, từ đường Nương Nương tồn tại trong quá khứ của hắn và Tam Thất đã xuất hiện…
Giống như một mảng sương mù tan đi trên con đường này, một góc của bức tranh ghép đã lộ ra.
Có lẽ việc hắn ‘không thể nói ra’ và việc Tam Thất ‘không thể nhớ lại’, đều liên quan mật thiết đến con đường âm dương này.
Nếu ‘bước ngoặt’ và ‘thay đổi’ đều đã xuất hiện, vậy thì đoạn quá khứ về Yến Tiểu Cửu và Tiểu Thập liệu có thể được nàng từ từ nhớ lại không?
“Đi trước đã.” Tam Thất thu hồi ánh mắt: “Phải gấp rút lên đường cho kịp.”
Bóng dáng bốn người biến mất trên con đường âm dương.
Sương mù lại bao trùm, thế giới cấm người sống không một chút sinh khí.
Một bóng người xuất hiện ở cửa từ đường Nương Nương. Nữ nhân mặc huyết y, vẫn là khuôn mặt không có ngũ quan, tay bà cầm con dao chặt xương, dáng vẻ nghiêng đầu như đang dõi theo Tam Thất và mọi người rời đi.
Trên sống dao hiện lên dòng chữ máu:
—— Nàng đã tìm thấy ngươi rồi.
Nữ nhân gật đầu, dường như bà không thể nói chuyện, nhưng con dao chặt xương lại có thể giao tiếp với bà không chút trở ngại.
[Nàng sẽ còn tìm thấy những người khác.]
[Chúng ta… cuối cùng sẽ đoàn tụ.]
Nữ nhân khẽ vỗ vào con dao chặt xương.
[Chăm sóc tốt cho nàng.]