Chương 27
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Tam Thất gật đầu nói: “Cũng là nhờ Nam Tầm nhắc nhở ta mới nhớ ra.”
“Hai năm trước lúc ta được đón về nhà họ Ngu, ở ngoại ô kinh thành đã gặp phải quỷ đả tường.” Tam Thất gãi đầu: “Lúc đó đã cứu một người, chính là ngài. Nhưng lúc đó ta vội về nhà họ Ngu, còn mặt ngài thì đầy máu, nên ta đã quên mất chuyện này.”
“Xin lỗi nhé, Yến Độ.”
Ánh sáng trong mắt Yến Thiếu tướng quân dần dần tắt ngấm, hắn cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tam Thất thấy hắn im lặng, sờ mũi: “Lẽ nào…ta lại nhớ sai rồi?”
“Không có.” Yến Độ ngẩng đầu cười với nàng: “Đã dùng bữa tối chưa?”
Tam Thất lắc đầu, chỉ vào những món quà đó.
Yến Độ: “Tặng cho nàng chính là của nàng, nếu nàng không thích thì cứ để đó.”
Hắn hít một hơi nhẹ, nụ cười có chút gượng gạo: “Ta đi thay đồ trước, lát nữa cùng dùng bữa.”
“Được.”
…
…
Sau khi Yến Độ đi, Tam Thất nghiêng đầu khó hiểu, sao lại cảm thấy Yến Độ không vui?
Là vì nàng muốn trả lại quà sao?
Sau khi Yến Độ về phòng, sắc mặt liền trầm xuống, hắn hít sâu một hơi, có chút tức giận giơ cổ tay lên, nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ đó.
“Quả nhiên là nàng đã quên ta sạch sẽ rồi…”
Thiếu tướng quân muốn tháo sợi dây đỏ xuống nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Lại nghĩ đến cả ngày hôm nay nàng bận rộn vì binh lính của hắn mà làm ‘canh an thần giữ ấm’, người khác không biết canh ấm đó là gì nhưng hắn sao lại không đoán ra được?
“Tam Thất,” Yến Độ khẽ lẩm bẩm tên nàng, hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng mỗi lần lời nói đến bên môi lại không nói ra được, như thể có một sức mạnh vô hình ngăn cản hắn mở miệng.
Quá khứ của hắn và nàng, không thể nhắc tới, không thể bàn luận.
Như thể là một quá khứ không được phép tồn tại.
Yến Độ trấn tĩnh lại, thay thường phục, bước ra ngoài, gạt bỏ hết mọi u uất.
Bữa tối vẫn dùng ở thư phòng, ăn những món ngon mà Yến Độ đã gói về từ Thao Thiết Trai, tất nhiên không thể thiếu đùi gà lớn.
Tam Thất ăn rất ngon miệng còn Yến Độ thì lơ đễnh.
Nhưng mỗi lần Tam Thất ngẩng đầu nhìn, Yến Độ lại lập tức hoàn hồn, mỉm cười với nàng.
“Có vẻ ngài không muốn ăn.” Tam Thất nói.
“Bữa trưa ta đã dùng hơi nhiều nên vẫn chưa đói lắm.”
Tam Thất “ồ” một tiếng, lịch sự không vạch trần.
Yến Độ lại chuyển chủ đề: “Vẫn là thích ăn đùi gà nhất à?”
Vẻ mặt say sưa của Tam Thất lúc ăn đùi gà và lúc ăn những món khác khác biệt rất lớn, liếc một cái là có thể nhận ra nàng thích gì hơn.
Nàng cười hì hì, nói: “Trước đây Tiết thẩm trong thôn làm đùi gà ngon nhất, từ nhỏ ta đã thích ăn. Đùi gà của Thao Thiết Trai này vị có chút giống của Tiết thẩm làm.”
Yến Độ gật đầu, thầm nghĩ điểm này quả thực không thay đổi.
“Chuyện hôm nay ta vẫn chưa cảm ơn nàng.” Yến Độ gắp chiếc đùi gà cuối cùng vào bát của nàng.
“Ngài nói chuyện canh an thần giữ ấm?” Tam Thất vừa gặm vừa nói: “Ta tùy tiện đặt tên thôi, thực ra là nước tuyết từ tuyết trên cây tùng bách, nhiều nhất là ta thêm mấy lá bùa.”
“Chỉ có Nam Tầm biết sự thật.” Nàng hơi hạ thấp giọng: “Chúng ta đã thương lượng rồi, hành, sự, cẩn, thận.”
Yến Độ nhìn cái đầu lông xù của nàng đang ghé lại gần, tay có chút ngứa ngáy, hắn vô thức siết chặt nắm đấm. Cũng học theo dáng vẻ của nàng, hạ thấp giọng: “Rất, hay.”
Bên bàn nến lửa chập chờn, đầu của thiếu niên và thiếu nữ chụm vào nhau, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, thân mật vô cùng.
Sau khi dùng xong bữa tối, Tam Thất lại chuẩn bị về luyện công điêu khắc.
Trước khi đi nàng dặn dò: “Nhiệm vụ ở Kinh Kỳ Vệ là phải tuần tra thành sao?”
Yến Độ: “Ừm.”
Đây là hình phạt của Hoàng thượng dành cho hắn, nhiệm vụ đơn giản, chỉ là người khác nhìn vào thấy có chút mất mặt Yến Thiếu tướng quân.
“Ngày mai lúc đi làm mang theo một bình nước tuyết đi.” Tam Thất chớp mắt: “Uống vào có thể giữ ấm, gặp phải thứ bẩn thỉu, vẩy một chút còn có thể khử mùi.”
Yến Độ như có điều suy nghĩ, nghe có vẻ như ngày mai có ‘náo nhiệt’ sẽ tìm đến hắn?
Ngày hôm sau.
Sau khi Yến Độ và Tam Thất dùng xong bữa sáng liền đi làm nhiệm vụ.
Kinh Kỳ Vệ thuộc Cấm quân do Hoàng thượng đích thân quản lý, Yến Độ bị phạt giáng chức đến tuần tra thành nhưng ai lại thật sự dám coi hắn như một Kinh Kỳ vệ bình thường?
Phạm vi tuần tra của Kinh Kỳ Vệ chủ yếu là ngoại thành, đường chính trong thành và hai cổng thành.
Lúc Yến Độ dẫn người tuần tra đến cổng thành phía đông, từ chiếc xe ngựa bên cạnh nhảy xuống một bóng người lao thẳng về phía hắn.
Trên áo choàng dính đầy tuyết, Yến Độ giơ tay một cái, những hạt tuyết như những viên đá nhỏ dày đặc bắn về phía người đó.
“Bắt lại!” Giọng hắn bình ổn lạnh lùng.
Kinh Kỳ vệ phía sau rút kiếm tiến lên, lập tức chế ngự đối phương xuống đất.
Tiếng hét thảm thiết kèm theo mùi hôi thối truyền đến, Yến Độ khẽ nhíu mày, các Kinh Kỳ vệ cũng đồng loạt nôn ọe, che miệng mũi.
“Thứ gì vậy? Sao lại hôi thế?”
Người bị Kinh Kỳ vệ chế ngự chính là Ngu Đường, trên xe ngựa còn có một nha hoàn nhà họ Ngu đã sợ đến hồn bay phách lạc, quỳ trên đất liên tục cầu xin tha mạng.
“Buông ra! Các ngươi buông ta ra!”
Ngu Đường hét lên thất thanh: “Yến Độ! Yến Độ!”
Kinh Kỳ vệ đang bắt nàng ta mặt đau khổ, nén mùi hôi nói: “Thiếu tướng quân, hình như cô nương này đến tìm ngài?”
Vẻ mặt Yến Độ lạnh lùng: “Không quen, quấy rối Kinh Kỳ vệ tuần tra, bắt lại xử lý theo quy định.”
“Yến Độ! Ta là Ngu Đường! Ta là ân nhân cứu mạng của ngài!” Ngu Đường không còn quan tâm nhiều nữa, mở miệng liền hét, giọng nàng ta rất có sức xuyên thấu, cộng thêm nàng ta gọi là tên ‘Yến Độ’, tự nhiên đã thu hút mọi người đến.
Ngu Đường cũng hết cách rồi, hôm qua Chu phó tướng đến phủ gây chuyện một trận xong, không lâu sau Ngu Kính đã về phủ.
Lúc đó còn chưa đến giờ tan làm, Ngu Kính là bị đuổi về nhà vì mùi hôi trên người quá nặng xông đến mức các đồng liêu chịu không nổi. Vừa về đến nhà, trời của Ngu Kính lại sụp đổ.
Đó là lần đầu tiên Ngu Đường bị đánh, dù nàng ta có một mực khẳng định là mình đã cứu Yến Độ nhưng Ngu Kính cũng không tin, còn cho nàng ta một cái tát, muốn đưa nàng ta đến chùa.
Bây giờ nàng ta gặp Yến Độ như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Là Ngu Tam Thất đã lừa ngài! Lúc trước là ta ở ngoại ô gặp ngài, là ta bảo nha hoàn đưa ngài về phủ!”
“Yến Thiếu tướng quân, ngài đừng bị Ngu Tam Thất che mắt, miệng tỷ ấy không có một câu thật, toàn là dối trá——”
Giọng Ngu Đường đột ngột dừng lại, nàng ta nhìn rõ ánh mắt của Yến Độ.
Lúc Yến Độ ở cùng Tam Thất hắn thu lại mọi sắc bén, đừng nói là sức tấn công, ngay cả tự vệ cũng đã rút đi.
Mà Yến Độ lúc này mới là vị Yến Thiếu tướng quân bước ra từ núi xác biển máu, trầm tĩnh, lạnh lùng, sắc bén, áp bức người ta không thở nổi.
Ngu Đường như rơi vào hầm băng, nàng ta chắc chắn, nếu mình dám nói thêm một chữ, Yến Độ tuyệt đối sẽ giết nàng ta!
Sự thật cũng như nàng ta nghĩ.
Lưỡi kiếm sáng lạnh rút ra khỏi vỏ, lơ lửng bên cổ nàng ta.
Ánh mắt Yến Độ còn sắc bén hơn lưỡi kiếm.
“Năm đó cứu ta lúc nguy nan vốn là Minh Hoa Quận chúa, vì nàng có việc cho nên sau khi băng bó cho ta liền rời đi trước.”
“Còn ngươi chỉ là đi ngang qua, hạ nhân nhà họ Ngu của ngươi đã đưa ta về phủ, sau đó bản tướng quân cũng đã cho người đến cửa gửi quà cảm tạ.”
“Còn về danh hiệu ân nhân cứu mạng… Ngu Tứ tiểu thư…”
Lưỡi kiếm của Yến Độ khẽ rạch một đường trên cổ Ngu Đường để lại một vết máu nông, Ngu Đường ôm cổ hét lên, vô cùng sợ hãi nhìn hắn.
“Ngươi không xứng!”
Giọng Yến Độ vang vọng.
“Cút khỏi kinh thành!”
Toàn thân Ngu Đường run rẩy, không dám hó hé một tiếng, dưới ánh mắt chế giễu khinh bỉ của mọi người xung quanh liền lết về xe ngựa.
Nha hoàn cũng lên xe ngựa, vội vàng đưa Ngu Đường rời đi.
Yến Độ thu kiếm vào vỏ, hắn ra hiệu cho các Kinh Kỳ vệ khác tiếp tục tuần tra, còn mình thì rẽ vào một góc không người dưới tường thành.
Lấy nước tuyết tùng bách ra uống một ngụm, rửa sạch tay rồi cẩn thận cất lại.
“Khôi Nhất.” Giọng hắn hạ xuống.
Một bóng người xuất hiện, tướng mạo bình thường, một khuôn mặt trung hậu thật thà, chính là ám vệ của Hộ Quốc Công phủ.
Yến Độ cúi đầu, đuôi mắt che đi sát khí.
“Giải quyết đi, ta không muốn nhìn thấy người này trên đời nữa.”
“Vâng.” Khôi Nhất rời đi, ẩn mình trong đám đông ra khỏi thành.
Yến Độ không vội rời đi, hắn không chỉ muốn giết Ngu Đường.
Mỗi một người nhà họ Ngu đã từng làm tổn thương Tam Thất hắn đều muốn nghiền xương thành tro.
Giết đám súc sinh này đơn giản, nhưng hắn không muốn Tam Thất lại vì những kẻ này mà bị liên lụy, dù chỉ là danh tiếng bị tổn hại cũng không được!
Những kẻ súc sinh này không xứng dính líu đến nàng!
Mà một chút tư tâm khác là, hắn không muốn Tam Thất nhìn thấy bộ dạng âm hiểm tính toán của hắn bây giờ.
Ngu Đường là bị người nhà họ Ngu đuổi ra khỏi kinh, mùa đông tuyết lớn giá lạnh, một cô nương bị ruồng bỏ chết trên đường — không phải chuyện rất bình thường sao?