Chương 45
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Cả hai bên đều cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Nhưng dù không còn mặt mũi…cũng phải gặp.
“Ta đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng nhớ ra mùi thơm trên người Ngu An là gì rồi.”
Thiếu nữ ngồi ngay ngắn, thần sắc nghiêm túc, cả người toát lên hai chữ ‘thanh bạch’.
“Đó là sắc cốt hương, lấy xương mu của người mang dục v/ọng mãnh liệt nghiền thành bột rồi thêm nhau thai hươu, hổ bảo, xạ hương và các vật khác để tinh luyện. Sắc cốt hương một khi vào cơ thể, mũi không ngửi ra, bám vào sâu trong linh hồn, và mùi thơm đó còn âm thầm khuếch tá.”
“Sắc cốt hương đó thực ra không có hại, được coi là một loại quỷ dược, dùng để… khụ, một số người trời sinh lãnh đạm có thể dùng. Chỉ là sắc cốt hương dính trên người ngài còn bị thêm một tầng tà chú.”
Thiếu tướng quân ngồi ngay ngắn đối diện, gật đầu: “Ừm, độc cũng là thuốc, hợp lý.”
Tam Thất lấy ra chiếc hộp gỗ liễu, lấy viên hổ phách bên trong ra, viên châu đó bây giờ đã trở thành một vật bình thường.
“Vấn đề thực ra là ở viên hổ phách này, tà chú đó giấu trong viên hổ phách này, tà chú sẽ theo mùi sắc cốt hương mà phát tác, ngài vừa chạm vào viên châu này, tà chú liền nhập vào cơ thể.”
“Tà chú này gọi là thải dương cổ, đúng như tên gọi, là để hút dương khí của nam nhân.”
…
Tam Thất và Yến Độ nhìn nhau rồi cùng nhanh chóng dời mắt.
Tam Thất: “Sắc cốt hương gặp thải dương cổ giống như lửa lớn đổ thêm dầu. Kẻ đứng sau là muốn đoạt lấy dương nguyên của ngài.”
“Trong chén trà mà Ngu An uống chắc là có sắc cốt hương. Bảo nó trà trộn vào Tướng quân phủ có lẽ là muốn thông qua nó để sắc cốt hương nhiễm lên người ngài.”
“Loại tà chú này cần phải được kích hoạt mới có thể phát tác, nhưng trên người ngài không chỉ có sắc cốt hương mà còn có khí tức của ta.”
Tam Thất dừng một chút, áy náy nhìn hắn một cái: “Khí tức của ta có chút thu hút những thứ này cho nên tà chú đó mới trực tiếp bùng phát.”
Sắc mặt Yến Độ càng ngày càng trầm.
Thủ đoạn này thật sự hạ tiện đến mức ghê tởm!
Nếu Tam Thất là một nữ tử yếu đuối bình thường, chẳng phải hắn đã…
“Viên hổ phách này là do đệ tử của Vân Hạc đạo trưởng gửi đến.”
Đối phương còn cố ý mượn tay Yến Hoàng hậu chính là muốn để Yến Độ mất cảnh giác.
Đáy mắt Yến Độ lạnh lẽo, hắn nén lại sát ý, lạnh lùng nói: “Ta đã bí mật bắt người này đến.”
Tam Thất: “Ta muốn gặp người này.”
Yến Độ gật đầu, hắn cũng có ý này, liền phân phó ra ngoài. Một lát sau, Nam Tầm và Khôi Nhất lôi vào một tiểu đạo đồng bị trói.
Đối phương trông chỉ khoảng 10 tuổi, thân hình tròn, mặt cũng tròn, búi tóc đạo sĩ buộc chặt sát da đầu, cả người giống như một viên bánh trôi mè bị vỡ nhân.
Viên bánh trôi mè bị bịt miệng, vừa thấy Yến Độ miệng liền ‘ưm ưm ưm’ kêu không ngừng, ánh mắt vừa uất ức vừa phẫn nộ.
Nam Tầm rút miếng vải bịt miệng của hắn ra, viên bánh trôi mè lập tức nói: “Yến Thiếu tướng quân, ngài bắt tiểu đạo làm gì, tiểu đạo đắc tội gì với ngài chứ!”
Nam Tầm cười lạnh, một cái tát vào sau gáy hắn: “Dám hạ tà chú mưu hại Thiếu tướng quân nhà ta, còn dám giả vờ vô tội?”
Viên bánh trôi mè mặt kinh hãi: “Lời nói vô căn cứ! Tiểu đạo sao có thể mưu hại Yến Thiếu tướng quân!”
Đốt ngón tay Yến Độ gõ nhẹ lên bàn, cầm lấy viên hổ phách đó: “Viên bảo châu hộ thân này không phải là do ngươi gửi đến sao?”
Viên bánh trôi mè, hay nói cách khác là Vân Bất Ngạ sững người: “Là ta, nhưng bảo châu hộ thân này có vấn đề gì sao?”
Hắn quan sát Yến Độ, mặt tròn nhỏ lộ vẻ kỳ quái: “Tiểu đạo ta quan sát thấy Yến Thiếu tướng quân không có dấu hiệu bị thương, ngược lại là thận dương hỏa vượng, Thiếu tướng quân có phải gần đây ăn nhiều thuốc bổ, hỏa khí quá lớn không.”
“Ngài phải xả hỏa mới được, sao lại đổ lỗi cho viên châu, đúng là vu vạ!”
Yến Độ: “…”
Biểu cảm của Nam Tầm và Khôi Nhất đều nứt ra.
“Ây da!”
Vân Bất Ngạ rụt cổ lại, trên đầu một trái một phải mọc ra hai cái u, là do Nam Tầm và Khôi Nhất đấm, rất đối xứng, trông y như cặp sừng.
“Thiếu tướng quân, tên mập này gian manh lười biếng, để thuộc hạ treo nó lên tra khảo, đảm bảo sẽ khai thật!”
Vân Bất Ngạ hét lên như gà bị cắt tiết: “Không được, không được! Yến Thiếu tướng quân, Yến Độ! Ngài bắt nạt người ta, lúc nhỏ ngài còn bảo ta gọi ngài là ca ca, bây giờ ngài lại muốn treo ta lên đánh!”
“Yến ca! Ca ca ca hu hu hu! Đừng đánh ta!”
Yến Độ mặt không biểu cảm.
Tam Thất xem kịch một lúc, sau khi Vân Bất Ngạ bắt đầu lăn lộn trên đất nàng mới lên tiếng: “Lấy một thùng nước tuyết tùng bách đến để nó tỉnh táo lại.”
Vân Bất Ngạ không thể tin được, run rẩy nói: “Ngươi lại là vị Diêm Vương sống nào?”
Tam Thất: “Ta quan sát thấy trong mắt ngươi có màng che, trên người có quỷ, cho nên bây giờ đầu óc ngươi có vấn đề, ta giúp ngươi bắt con quỷ trên người ra rồi nói.”
Vân Bất Ngạ: “Lời nói vô căn cứ! Trên người ngươi mới có quỷ! Sư tôn của ta là Vân Hạc chân nhân! Cái gì màng che mắt, đó rõ ràng là ghèn của ta!”
Tam Thất gật đầu: “Có ghèn, nhưng cũng có màng che.” Nàng nhíu mày: “Người tu đạo mà lại không sạch sẽ, khó trách dễ bị quỷ ám như vậy.”
Vân Bất Ngạ: “…”
Viên bánh trôi mè sắp thành bánh trôi chảy nhân rồi, tức quá! Muốn khóc! Diêm Vương sống này nói chuyện quá đau lòng!
Một thùng nước tuyết tùng bách được mang vào, Vân Bất Ngạ nuốt nước bọt, cầu cứu nhìn về phía Yến Độ, liền thấy Diêm Vương sống bên cạnh đối phương lên tiếng: “Ấn đầu nó vào.”
Vân Bất Ngạ: Ấn vào? Ấn vào đâu?
Khoảnh khắc tiếp theo, Khôi Nhất túm lấy búi tóc nhỏ trên đầu hắn, trực tiếp ấn đầu hắn vào trong thùng.
Vân Bất Ngạ: Ục ục ục——
Tam Thất đứng dậy đi qua, kết ấn: “Câu!”
Nước tuyết tùng bách hóa thành sương mù bít kín thất khiếu của Vân Bất Ngạ, dưới chân Tam Thất sương mù đen lan tỏa, quỷ treo cổ ló đầu ra, cười khặc khặc kỳ quái, lưỡi dài như một cây gậy, trực tiếp thọc vào họng Vân Bất Ngạ.
Thọc thọc thọc, móc móc móc, moi moi moi——
Ngay cả người trấn định như Khôi Nhất cũng tái cả mặt.
Thân thể mập mạp của Vân Bất Ngạ run lên bần bật, sau đó ọe một tiếng, phun ra cả thùng nước đen ngòm.
Dưới góc nhìn của Khôi Nhất, chính là quỷ treo cổ từ trong miệng hắn kéo ra một đống thứ quỷ quái đen kịt.
Tam Thất ném một lá bùa vào trong thùng, nói với Khôi Nhất: “Mang thùng đồ bẩn này đi đi, Điếu Điếu sẽ xử lý.”
Điếu Điếu chính là quỷ treo cổ.
Khôi Nhất run rẩy xách thùng đi.
Tam Thất bảo Nam Tầm cởi trói cho Vân Bất Ngạ, nàng nhìn hắn: “Tỉnh táo chưa?”
Ánh mắt Vân Bất Ngạ nhìn nàng vừa sợ hãi vừa kính nể, run rẩy gật đầu, rồi bò đến ôm chặt chân Yến Độ không buông.
“Yến ca! Ta nhớ ra hết rồi!”
“Hu hu hu, có kẻ xấu muốn hại ta… không đúng! Là hại huynh đó!”
“Viên châu đó không thể chạm vào, viên châu đó… ờ?”
Vân Bất Ngạ chớp mắt.
Tam Thất nói: “Tà chú trong viên châu đã bị ta chuyển đi rồi. Giờ thì nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyển…chuyển đi rồi?” Vân Bất Ngạ nhìn Tam Thất rồi lại nhìn Yến Độ, chợt hiểu ra: “Khó trách Yến ca huynh hỏa khí lớn như vậy, chuyện tốt, chuyện tốt. Sư tôn của ta đã nói, trước mười chín tuổi huynh phải giữ thân đồng tử, nếu dương nguyên này bị phá, cấm chế mà ông ấy hạ cho huynh lúc đầu cũng sẽ tiêu tan!”
“Hỏa khí lớn tốt, hỏa khí lớn rất tốt… ờ…” Giọng Vân Bất Ngạ càng ngày càng yếu, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã bị Yến Độ đâm thành cái sàng rồi.
Vân Bất Ngạ lập tức chuyển chủ đề, mặt nghiêm túc nói:
“Những năm nay sư tôn đi du ngoạn bốn bể, trong Ngũ Đạo Quán chỉ có mình ta, mấy hôm trước đột nhiên xuất hiện một kẻ, bảo ta mang viên châu này vào cung, tìm cách để Hoàng hậu nương nương giao cho Yến ca.”
“Kẻ đó vừa xuất hiện ta liền mất trí, hoàn toàn bị khống chế!”
Yến Độ nhíu mày, hắn không nghi ngờ Vân Bất Ngạ, có Tam Thất ở đây, Vân Bất Ngạ không thể nói dối.
Hơn nữa, hắn và tên mập này đúng là quen biết từ nhỏ, cũng biết con người của đối phương. Nếu chắc chắn hắn hại mình, Yến Độ đã giết ngay lúc bắt được.
“Thứ ám trên người ngươi là ế quỷ, loại tiểu quỷ này sẽ ẩn trong mắt ngươi, từ từ sẽ ảnh hưởng đến thần trí của ngươi.” Tam Thất giải thích: “Người khống chế ngươi trông như thế nào, ngươi còn nhớ không?”
Vân Bất Ngạ lắc đầu.
Tam Thất không bất ngờ, nàng giữ lại con ế quỷ đó không giết cũng là để đề phòng điểm này.
Vân Bất Ngạ tạm thời bị đưa xuống, Yến Độ chê mùi trên người hắn quá nặng, bảo cho tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến.
“Cũng may ta tính trước một bước!” Tam Thất chống nạnh, không cho Yến Độ thời gian thất vọng, nói: “Vốn dĩ ta có thể trực tiếp phá vỡ tà chú sắc cốt hương trên người ngài nhưng ta sợ kinh động đối phương cho nên mới cởi áo ngài, đích thân ra tay chuyển tà chú ra ngoài chứ không trực tiếp phá hủy.”
“Như vậy, chúng ta vẫn chưa đánh rắn động cỏ!”
Mắt Yến Độ sáng lên, thấy dáng vẻ đắc ý của nàng, không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng: “Thông minh lắm!”
Ban đầu không khí vẫn còn trong sáng…
Nhưng Yến Độ vừa xoa đầu, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, bao ký ức không trong sáng kia liền ùn ùn kéo về.
Yến Độ như thể lại nghe thấy tiếng thở d/ốc xấu hổ đáng chết và dáng vẻ lúng túng không thể che giấu của mình.
Ánh mắt Tam Thất bất giác rơi xuống bụng Yến Độ.
Ừm…
Cũng rắn chắc thật đấy.
Rắn như thép.
Chỉ là…Yến Thiếu tướng quân thường xuyên cầm quân ra trận, sao da còn trắng như vậy?
Chắc vì phương Bắc nhiều tuyết, ít nắng nhỉ…