Chương 129
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Bốn người Xuân Nương Tử đã giữ lại được tàn hồn, hóa thành đóa hoa cài trên tóc, bầu bạn cùng Quý Lạc Nương.
Cảnh tượng này khiến hai huynh đệ Vệ Chước đều ngây người ra nhìn.
Ngũ Hoàng tử thì khỏi phải nói, tuy đã có chuyện tiền Thanh Phù trước đó, lại có sự kinh hãi khi cẩu đại nhi biến thành cẩu đại gia, nhưng hôm nay Ngũ Hoàng tử mới được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Tam Thất.
Sự chấn động đó khó mà diễn tả thành lời.
Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao thất muội nhà mình, hễ nhắc đến Tam Thất là hai mắt lại sáng rực.
Ai mà không bị nàng thu hút chứ?
Chuyện đã thành, Tam Thất liền cáo từ.
Vệ Chước có chút không nỡ, “Vệ mỗ còn muốn đến thăm, Quận chúa sẽ không từ chối gặp mặt chứ?” Hắn tiến lên khẽ hỏi, ánh mắt rực cháy, không hề che giấu sự kinh diễm trong đáy mắt.
Yến Độ và Tiểu Vương một trái một phải liếc xéo hắn.
Tam Thất gật đầu: “Có chứ.”
…
…
Vệ Chước im lặng trong giây lát rồi bỗng nhiên cười, “Được thôi, vậy Vệ mỗ không cố tình làm phiền người khác nữa.”
Yến Độ thu hồi ánh mắt, tâm trạng vui vẻ.
Sau khi họ đi hết, Vệ Viêm thở dài, vỗ vai Vệ Chước: “Đừng nghĩ nữa, có những chuyện, cầu không được.”
“Đúng là cầu không được nhưng nghĩ một chút cũng không phạm tội.”
“Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định?”
“Ta chỉ cảm thấy, muốn trèo cao, bản thân hiện tại quả thực chưa xứng.” Vệ Chước cười phóng khoáng: “Trước đây ta luôn muốn tranh giành với Yến Độ, cảm thấy mình không thua kém hắn gì, bây giờ xem ra quả thực ta còn kém một chút.”
Vệ Viêm mặt lộ vẻ ngạc nhiên, khá lắm, đây là đột nhiên trưởng thành rồi sao?
Chuyến này trở về Tam Thất không đi cùng xe với Quý Lạc Nương mà lên cùng xe ngựa với Yến Độ, Tiểu Vương cũng bị nàng xách theo.
“Có chuyện muốn hỏi hai người.”
Một người một chó ngồi ngay ngắn.
Tam Thất nhìn chằm chằm Tiểu Vương: “Tại sao ngươi lại tự tiện trù ếm Vệ Chước? Hắn chọc giận ngươi chỗ nào?”
Tiểu Vương chột dạ quay đầu đi: “Hắn phiền phức, hắn coi thường chó!”
“Hắn coi thường ngươi, ngươi dùng móng dùng miệng đánh nhau với hắn một trận cũng được, cái tật xấu tùy tiện trù ếm người khác này ngươi không sửa được à?” Tam Thất nghiêm túc nói: “Không biết làm vậy là đang làm tổn hại công đức của chính ngươi, sẽ rước lấy nghiệp lực phản phệ sao?”
Tiểu Vương cúi đầu không lên tiếng.
Yến Độ khẽ ho một tiếng, “So với lần của Nam Tầm, lần này thực ra nó vẫn có chừng mực.”
Tiểu Vương gật đầu lia lịa: Đúng vậy đúng vậy!
Yến Độ: “Lát nữa ta sẽ cho người mang thêm ít đồ bổ đến Vệ trạch, thay Tiểu Vương xin lỗi.”
Mắt Tiểu Vương lộ vẻ tán thưởng: Biết điều đấy, Yến đại đáng ghét! Không, Tiểu Vương quyết định từ hôm nay, bỏ chữ “đại” đi, sau này tên mặt trắng Yến Độ này chỉ là Yến đáng ghét, không tính là đại đáng ghét nữa!
Tam Thất thấy vậy liền cười.
“Quan hệ hai người tốt lên từ khi nào vậy?”
Tiểu Vương: “Ai quan hệ tốt với hắn! Ta chỉ thấy tên tiểu tử này vào thời điểm mấu chốt cũng có chút tác dụng gâu!”
Yến Độ: “Nó cũng không phải loại cứng đầu cứng cổ.”
Tam Thất: Thế này mà không phải quan hệ tốt lên à? Đã biết nói tốt cho đối phương rồi.
“Vậy sau này mọi người đều là bằng hữu tốt nhé?”
Tam Thất mắt lộ vẻ tinh ranh, “Vậy bắt tay một cái đi.”
Một người một chó bốn mắt nhìn nhau rồi lại ghét bỏ nhau mà dời mắt đi.
Tuy nhiên, cuối cùng người vẫn đưa tay ra, chó cũng chìa móng ra.
Một người một chó giả vờ chạm nhẹ vào nhau một cách hình thức xem như giảng hòa.
Tam Thất rất hài lòng, phải đồng lòng chung sức mới có thể cùng nhau lớn mạnh mà!
“Dạy dỗ” xong Tiểu Vương, Tam Thất cũng nói đến chuyện chính, nàng dùng ngón tay vẽ một hình “∞” trong hư không, “Còn nhớ hình này không?”
Yến Độ nhíu mày: “Người đưa tượng thần Huyết Trì Nương Nương cho Sở Thiện Nghi lúc trước, trên mu bàn tay có phải có một hình như vậy?”
Nghe thấy “Huyết Trì Nương Nương”, Tiểu Vương lập tức dựng thẳng tai.
Tam Thất gật đầu: “Ta lại nhìn thấy hình này trong ký ức của Quý Lạc Nương, trên mu bàn tay của kẻ đứng sau chủ mưu mọi chuyện cũng có hình tương tự.”
“Chẳng lẽ là cùng một người? Hoặc là cùng một thế lực?”
Sau chuyện của Sở Thiện Nghi, Yến Độ cũng cho người đi điều tra hình “∞” này nhưng không thu được manh mối hữu ích nào.
“Đầu tiên là Huyết Trì Nương Nương, rồi lại là trồng hoa thạch toán ở nhân gian, đám người này rốt cuộc muốn làm gì?” Tam Thất nghĩ mãi không ra, không để ý đến ánh mắt lấp lóe của Tiểu Vương.
Yến Độ và Tiểu Vương đều có cùng một “bí mật” không thể nói ra, ngược lại hắn vẫn luôn để ý đến Tiểu Vương.
Ánh mắt Tiểu Vương chạm vào hắn, đầu chó khẽ lắc.
Yến Độ liền hiểu, sắc mặt hắn trầm xuống, xem ra, sự tồn tại của đám người này sẽ là mối đe dọa đối với Tam Thất.
Đến Tướng quân phủ, Tam Thất đi tìm Quý Lạc Nương, chuẩn bị hỏi kỹ hơn về kẻ mặc áo choàng đen đó.
Yến Độ và Tiểu Vương thì một trước một sau vào thư phòng của hắn, chân chó đóng cửa lại, Tiểu Vương còn không quên đặt kết giới, đề phòng người (quỷ) nghe lén.
“Ngươi biết lai lịch của đám người đó?” Yến Độ đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Vương lắc đầu, suy nghĩ xem mình có thể tiết lộ những gì: “Không biết, cũng không cần biết, nhưng mục đích của chúng ít nhiều ta có thể đoán được.”
Tiểu Vương dừng lại, do dự nhìn Yến Độ, nghĩ đến những việc hắn đã làm cho Tam Tam nhà mình ở đại lao Hình bộ, nó miễn cưỡng buông bỏ cảnh giác, nói:
“Bất kể là trộm tượng thần của Huyết Trì Nương Nương, dùng dân chúng huyện Tiết để nuôi huyết trì, hay là dùng oán hận và máu thịt để trồng hoa, để hoa thạch toán xuất hiện ở nhân gian, mục đích đều là một, chúng muốn có được sức mạnh của quỷ thần.”
Ánh mắt Yến Độ khẽ động, nhìn sâu vào nó, hỏi: “Sức mạnh của quỷ thần cũng có thể trộm được sao?”
Tiểu Vương còn chưa biết mình đã để lộ sơ hở, đáp: “Bình thường thì đương nhiên không thể, nhưng bây giờ…” Tiểu Vương đưa ra một ví dụ: “Hoàng đế và văn võ bá quan đều chết cả rồi, vong quốc rồi, ngươi nghĩ thiên hạ sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Yến Độ trở nên nghiêm nghị, nhìn nó một cách thâm sâu:
“Sẽ luôn có kẻ muốn thay thế.”
Tiểu Vương hừ một tiếng.
Thông tin nó tiết lộ quá chấn động.
Đối với phàm nhân, quỷ thần vĩ đại đến mức nào, cao không thể với tới.
Nhưng nếu hiểu sâu ý nghĩa của “ví dụ” của Tiểu Vương, thì chính là quỷ thần đã chết, đám người có hình “∞” trên mu bàn tay kia đang cố gắng trộm sức mạnh của quỷ thần.
Yến Độ nghĩ đến con đường âm dương đầy sương mù mờ mịt đó.
Nhưng hắn lại nhớ rõ, khi còn nhỏ gặp Tam Thất trên đường âm dương, sương mù trên con đường đó không dày như vậy.
Thôn Hoàng Tuyền… thôn Hoàng Tuyền.
Tam Thất được “người” của thôn đó nuôi lớn như châu như ngọc, có thể là người bình thường sao?
Còn cách đây không lâu, hắn và Tam Thất đến Ngu trạch, Liễu thị từng nói, sau khi bà mang thai Tam Thất, từng mơ thấy quỷ thần, những quỷ thần đó lại đều đến lạy tạ bà.
Cộng thêm sau khi Tiểu Vương xuất hiện, con dao chặt xương từng đến tìm hắn, những chữ máu “khuyên bảo” trên lưng dao, Yến Độ vẫn nhớ như in.
“Hài tử ôm vàng đi qua chợ, há có thể không bị người biết…” Yến Độ giọng nói trầm trầm.
Tam Thất chính là “hài tử ôm vàng” đó.
Giọng nói của Tiểu Vương cũng trở nên nặng nề: “Trước khi ‘hài tử’ lớn lên, nàng không thể bị ‘người’ biết, bản thân nàng cũng không thể biết!”
Trong phòng im lặng hồi lâu, Yến Độ nặng nề “ừm” một tiếng.
Tiểu Vương vẫn tin tưởng vào đầu óc của hắn, vừa chổng mông định đi đã nghe Yến Độ nói: “Sau này bất kể là Tam Thất hay người khác hỏi ngươi về chuyện Huyết Trì Nương Nương, ngươi tốt nhất đều nói không biết.”
“Gì?” Tiểu Vương nghi hoặc quay đầu.
Yến Độ liếc nó: “Tam Thất chắc chỉ hỏi ngươi về chuyện con dao chặt xương, chưa nói với ngươi chuyện tượng thần Huyết Trì Nương Nương bị trộm, dân chúng huyện Tiết bị lột da nuôi huyết trì đúng không?”
Tiểu Vương cứng đờ.
Yến Độ thở dài, phẩy tay: “Đi đi.”
Tiểu Vương chân tay cùng bên mà bước ra khỏi thư phòng.
Một lúc sau, mặt chó méo xệch!
Vừa rồi… có phải nó đã không cẩn thận lỡ miệng rồi không!
Gâu gâu gâu gâu gâu!!! Tên Yến mặt trắng quá đáng ghét! Cái não người của hắn dựa vào cái gì mà quay nhanh như vậy!! Khốn kiếp! Tên đại đáng ghét siêu cấp này!
Trong phòng, đầu ngón Yến Độ tay chấm nước, viết mấy chữ lên bàn.
Huyết Trì Nương Nương.
Tiết thẩm.
Thì ra là vậy…
Hắn lau đi vệt nước, lấy ra hộp Quỷ Linh Cao mà Tiểu Vương đã tặng trước đó.
Cái cục giống như vừa mới ị ra này, trước đây hắn thật sự là không nuốt nổi, nhưng bây giờ… con đường phía trước chưa rõ, kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối lại có thủ đoạn vượt xa người thường.
Hắn muốn bảo vệ nàng, chỉ dựa vào chút võ lực hiện tại là không đủ.
Hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa, nếu không thì không phải là bảo vệ mà là kéo chân nàng!
Yến Thiếu tướng quân cúi đầu, kiên quyết cắn một miếng lớn.
Ể? Chè vừng?