Chương 180
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sau khi Tiểu Vương run rẩy nói xong, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời, chỉ sợ đột nhiên có một tia sét từ trời giáng xuống đánh cho nó cháy đen.
Sau khi Thiên Đạo thạch vỡ nát, hỗn loạn trở thành trật tự, trật tự ngược lại trở thành nghịch lý.
Nhắc đến quá khứ này, không chừng tia sét kia sẽ không có mắt mà rơi xuống.
Xác định không có dấu hiệu bị sét đánh, Tiểu Vương tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
“Tam Tam, người và Yến Độ làm sao phát hiện ra bức họa trên nắp quan tài này?”
Tam Thất không trả lời, nhìn về phía Yến Độ.
Yến Độ ngẩng đầu: “Thái Việt.”
Sắc mặt Tam Thất và Tiểu Vương mỗi người một vẻ.
“Ta đã nói tên đó có gì đó mờ ám rồi mà!” Tiểu Vương kích động nói, “Ta đi treo hắn lên tra hỏi ngay!”
Tam Thất một tay nắm lấy đuôi chó của nó, Tiểu Vương quay đầu nói: “Tam Tam, người tỉnh táo lại đi, tên tiểu tử đó chỉ là một kẻ giả mạo, hắn chắc chắn không phải là Tiểu Cửu mà người quen biết!”
…
…
Tiểu Vương một hơi hét lên câu này.
Sau khi hét xong, Tiểu Vương sững người: Ê? Nó hét ra rồi??
Tiểu Vương quay đầu nhìn Yến Độ, vẻ mặt có chút kích động, nhưng phản ứng của Yến Độ lại không phải là sự vui mừng và kích động như nó tưởng tượng.
Yến Độ bình tĩnh đến mức không bình thường.
“Trời không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi trời sáng rồi nói.”
Yến Độ nói xong câu đó liền bỏ đi, chỉ còn lại Tiểu Vương ở tại chỗ phát điên.
“Tam Tam, Yến Độ hắn cũng không ổn!”
Tam Thất không nói gì, nàng nhìn chằm chằm vào nắp quan tài, lại nhìn về phía Yến Độ rời đi, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Vương, “Tiểu Vương, tại sao ngươi lại ghét Yến Độ như vậy?”
“Hả? Ta ghét hắn lúc nào.”
“Lúc mới gặp, không phải ngươi một lòng muốn cắn chết Yến Độ sao?” Tam Thất nhìn chăm chú vào nó: “Lúc đó rõ ràng là lần đầu tiên ngươi gặp Yến Độ, vậy mà hai người lại không vừa mắt nhau, như thể đã có thù cũ từ trước.”
“Còn có Tiết… Huyết Trì Nương Nương…”
Ánh mắt Tam Thất sâu thẳm: “Bộ giáp đỏ trên người Yến Độ là bà ấy bảo ngươi đưa đúng không, còn có cả nồi đùi gà to đó. Không giống như quà tặng mà giống như quà xin lỗi.”
“Các ngươi đã sớm quen biết Yến Độ.”
Miệng chó của Tiểu Vương mở ra, liền nghe Tam Thất nói: “Ta vừa hỏi Yến Độ, hắn có phải là Tiểu Cửu không nhưng hắn đã phủ nhận.”
Tiểu Vương giật mình, “Tại sao hắn lại phủ nhận?”
“Không biết nữa, hay là ngươi đi hỏi xem.” Tam Thất cong môi cười.
Tiểu Vương đối mặt với mắt nàng, đột nhiên cảm thấy, Tam Tam nhà mình hình như đã đoán ra rồi…
“Tam Tam, sao người không tự mình đi hỏi?” Đầu óc Tiểu Vương đột nhiên thông suốt.
“Ta đi hỏi, không chừng Yến Độ sẽ không nói ra được. Nhưng ngươi…” Tam Thất vỗ đầu chó của nó, với vẻ như cười như không: “Không phải ngươi và Yến Độ có rất nhiều bí mật nhỏ sao?”
Tiểu Vương rụt cổ, “Vậy… vậy ta đi đây.”
“Ừm, đi đi.” Tam Thất ngồi đối diện với nắp quan tài, tiếp tục nghiên cứu bức họa diệt vong trên đó, tùy ý vẫy tay với nó.
Tiểu Vương vội vàng đuổi theo Yến Độ, sau khi nó đi không lâu, một bóng người bước lên khoang thuyền, ngồi xổm sau lưng Tam Thất.
Tam Thất không quay đầu, nàng vẫn luôn nhìn bức họa địa phủ sụp đổ, nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải là Tiểu Cửu.”
Thái Việt ngồi xổm sau lưng nàng, chống cằm cười: “Ta sao lại không phải?”
“Ngươi không phải là Tiểu Cửu, nhưng ngươi biết quá khứ giữa ta và Tiểu Cửu nên ta không ngại giữ ngươi lại.” Giọng Tam Thất bình tĩnh: “Nhưng tiền đề là, ngươi phải có ích.”
Thái Việt cười không thành tiếng.
“Ta rất có ích.” Thái Việt cười tủm tỉm: “Một bên biết, một bên bị che giấu bí mật mới gọi là bí mật. Nhưng nếu một bên đã đoán ra thì không còn là bí mật nữa, ta chỉ tò mò, tại sao nàng không đào sâu hỏi cho ra lẽ?”
“Yến Độ sẽ không cố tình giấu ta chuyện gì cả.” — Tam Thất điềm tĩnh nói: “Huynh ấy cũng sẽ không viện cớ kiểu như ‘vì tốt cho ta nên không nói’ để qua loa che đậy.”
Sắc mặt Tam Thất bình tĩnh, lần duy nhất Yến Độ ‘ngu ngốc’, chính là khi hắn nghĩ mình sắp chết nên chỉ muốn ‘làm bằng hữu’ với nàng.
Bài học vừa mới qua, Yến Độ không phải là người đã lành sẹo rồi lại quên đau.
“Nếu huynh ấy che giấu thì chỉ có hai khả năng, một, huynh ấy không thể nói ra; hai, có những chuyện nói ra rồi, hậu quả không thể lường trước.”
Đôi mắt Thái Việt lấp lánh những màu sắc kỳ lạ.
“Cho nên ta rất tò mò.” Tam Thất quay đầu nhìn hắn: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
“Là đồ tốt chứ còn gì nữa.” Thái Việt cười híp mắt, “Tiểu Thập, nàng thích ta lắm đúng không?”
Tam Thất nhìn hắn một lúc, gật đầu.
Ngay từ đầu nàng đã biết Thái Việt đang giả vờ, những gì hắn thể hiện ra ngoài đều không thật. Nhưng nàng vẫn cứ thích hắn, bản năng gần gũi, như thể trong thâm tâm đã tin rằng tên gian xảo miệng dẻo tâm hiểm này sẽ không làm chuyện xấu.
“Ta cũng thích nàng.” Thái Việt đưa ngón út ra với nàng.
Tam Thất do dự, cũng đưa ngón tay ra, ngoéo tay với hắn.
Nàng nhìn sợi chỉ đỏ trên cổ tay hắn, khẽ nói: “Trên tay Yến Độ cũng có một sợi dây đỏ, vị trí y hệt sợi dây đỏ này trên cổ tay ngươi.”
Thái Việt nhìn chằm chằm vào nàng, cười nói: “Sợi dây đỏ này của ta là nàng tặng ta mà, là Tiểu Thập tự tay buộc cho Tiểu Cửu đấy.”
Thái Việt vẫn tự xưng là ‘Tiểu Cửu’, nhưng Tam Thất biết, ‘Tiểu Cửu’ mà hắn nói là ai.
“Nhưng mà Tiểu Cửu và Tiểu Thập đều là hai tên ngốc.” Thái Việt chuyển chủ đề, trong mắt lộ vẻ không hài lòng: “Một người hay quên, một người không nhớ ra.”
Tam Thất chớp mắt, ‘không nhớ ra’ là chỉ nàng?
Hay quên là ai? Yến Độ? Yến Độ cũng có chuyện đã quên?
Thái Việt chậc một tiếng: “Không nhớ ra thì vẫn còn trong tiềm thức, sớm muộn cũng nhớ lại. Còn đã quên rồi là vô tâm vô phế, vứt bỏ người ta luôn.”
Tam Thất: Chua loét.
“Cho nên, ta nghĩ Tiểu Thập nàng cố gắng một chút, chắc chắn sẽ nhớ lại trước tên vô tâm vô phế kia.” Thái Việt lắc lắc ngón tay.
Tam Thất nhìn chằm chằm vào hắn một lúc: “Nhưng ta thật sự không thích đoán đố, hay là ngươi nói thẳng cho ta biết đi?”
“Không.” Thái Việt không khách khí lườm một cái, nói thay đổi là thay đổi ngay, đứng dậy chống nạnh nói: “Không nhớ ra được thì hai người sẽ hối hận!”
Hắn nói xong liền quay đầu bỏ đi.
Đi được vài bước lại quay đầu lại, nói đầy ẩn ý: “Ta không phải đến để phá hoại mọi người ~ ta đến để gia nhập ~”
Trên mặt hắn như viết rõ mấy chữ: “Gợi ý đưa rồi, không nhớ ra thì đúng là đầu heo.”
Tam Thất gãi gãi cái đầu heo của mình, một lúc sau, nàng ngẩng đầu thở dài: “Loại người nói chuyện kiểu úp úp mở mở thật là đáng ghét.”
“Không phải phá hoại, mà là gia nhập…”
Tam Thất lẩm bẩm: “Là ba người cùng đi sao?”
Trên con đường âm dương mịt mù sương trắng lúc nhỏ, không chỉ có Tiểu Cửu và Tiểu Thập, còn có người thứ ba vẫn luôn đồng hành với họ?
Tiểu Cửu và Tiểu Thập đều đã rời khỏi đường âm dương.
Và “người” vô hình này lại bị bỏ rơi và lãng quên tại chỗ?
Tam Thất quay đầu nhìn nắp quan tài, nàng giơ tay vu.ốt ve Thiên Đạo thạch trên đỉnh.
Sau khi Thiên Đạo thạch vỡ nát, các mảnh vỡ tan tác, một số biến mất, một số lại rơi xuống.
Có một mảnh vỡ rơi xuống nhân gian.
Cũng có mảnh vỡ rơi xuống địa phủ.
Trong bức họa đỉa phủ sụp đổ có vẽ, mảnh vỡ rơi vào địa phủ dường như đã hóa thành…
Một binh khí.