Chương 42
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Yến Độ cao gần chín thước, Tam Thất cũng được sáu thước rưỡi, còn Ngu An… vừa vặn được sáu thước.
Trước mặt Yến Độ, hắn thật sự nhỏ như một con gà con.
Yến Thiếu tướng quân duỗi tay một cái, tóm gọn hắn dễ như trở bàn tay!
Tình cảnh lúc này nhìn qua, Yến Thiếu tướng quân còn giống đại phản diện hơn cả Liễu thị và Hoa thị.
“Không muốn chịu khổ thì đừng cử động lung tung nữa.” Yến Độ vừa nói xong, Ngu An lập tức vùng vẫy mạnh hơn. Đúng lúc hắn bộc phát sức trâu, Yến Độ đột nhiên thả tay.
Bịch.
Ngu An ngã chổng vó, hồn suýt nữa bay xa hai dặm. Hắn còn chưa kịp định thần đã thấy Yến Độ ngồi xổm xuống, tay nhanh như chớp nắm lấy mắt cá chân bị trật khớp của hắn, một cú nắn xương.
Rắc!
Mắt cá chân đã về đúng vị trí, Ngu An thậm chí còn chưa kịp hét lên.
Lần này hắn không cần ngẩng đầu cũng có thể đối diện với Yến Độ, nhưng khuôn mặt vốn đã sưng đỏ của hắn lại càng đỏ hơn.
…
“Lợi hại, lợi hại, lợi hại!” Tam Thất vỗ tay: “Chiêu dương đông kích tây này đối phó với nó quả nhiên có hiệu quả, nhân lúc nó không để ý liền chữa khỏi cho nó rồi!”
“Ngươi, các ngươi…” Ngu An bị tức đến ngơ ngẩn.
Hai người này là người gì vậy?!
“Nói ngắn gọn,” Tam Thất cũng ngồi xổm xuống: “Những chuyện ngươi làm cho ta, ta đều biết cả rồi.”
Ánh mắt Ngu An lấp lóe, hắn tránh ánh mắt, chống cự quay đầu đi: “Đừng tự mình đa tình, ai mà làm gì cho ngươi, đồ ngốc…”
Tam Thất duỗi tay, bóp miệng hắn, trực tiếp ngắt lời chửi thề của hắn.
Mắt Ngu An trợn tròn.
Tam Thất: “Ta thừa nhận trước đây đầu óc và mắt ta có vấn đề, nhưng ta không chấp nhận ngươi lật lại quá khứ đen tối của ta để chửi ta đâu nhé.”
Đúng vậy, trước đây Ngu An và Tam Thất chỉ nói với nhau ba câu, ngay cả khi Tam Thất đưa thuốc và sách cho hắn, tiểu tử này cũng không đổi cái miệng độc, nói với nàng:
—— Đồ ngốc.
—— Ngươi thật ngốc.
—— Ngươi sẽ ngốc đến chết mất thôi.
Ừm… trước đây đúng là đầu óc Tam Thất có vấn đề, mắt còn mù, cũng không trách người ta chửi nàng ngốc…à, không phải chửi, mà là trình bày sự thật.
“Chuyện Liễu thị và đại tẩu của bà ta bảo ngươi đến tiếp cận ta, ta đều biết cả rồi.” Tam Thất nói: “Ta có thể giúp ngươi rời khỏi Ngu gia, cũng có thể cứu tiểu nương của ngươi ra, ngươi nghĩ sao?”
Ngu An nghe thấy câu này, phản ứng giống như Tam Thất đã đoán.
Hắn không hề lộ ra vẻ biết ơn hay hy vọng gì, mà vô cùng bình tĩnh thậm chí lạnh lùng nói: “Rồi sao nữa? Bỏ qua thù hận, về làm ruộng nuôi gà chờ chết à?”
“Ngu Tam Thất, ngươi có thể tha cho Ngu gia không? Chính ngươi cũng không làm được.”
“Ta có năng lực để tiêu diệt Ngu gia.” Tam Thất tiếp tục phát ngôn thẳng thắn: “Nhưng bây giờ ngươi không có, ngay cả ngón chân út của Yến Độ ngươi cũng không đánh lại.”
Ngu An: !!!
Yến Độ liếc nhìn chân mình, dùng ngón chân út đánh người hình như có chút khó.
“Ngươi thật là không thành thật, tâm phòng bị nặng quá.” Tam Thất thở dài, chìa tay ra: “Vậy, có muốn hợp tác với ta không?”
Nàng cười rạng rỡ: “Ta cho ngươi mượn sức mạnh, để ngươi có thể lật tung Ngu phủ, giết sạch không chừa một mống, thế nào?”
Ngu An rõ ràng đã động tâm, so với việc được ban ơn, được cứu giúp, hắn tin vào sự trao đổi ngang giá và liên minh lợi ích hơn.
“Ta cần phải trả giá gì?”
Tam Thất nhìn hắn một lúc, đột nhiên cong môi: “Ta cảm thấy khí vận tương lai của ngươi sẽ rất tốt, đợi đến lúc ta cần, ngươi cho ta mượn một nửa khí vận của ngươi, thế nào?”
Ngu An nhíu mày, khí vận? Thứ quái quỷ gì vậy?
“Ngươi đang ban ơn cho ta sao?” Ngu An mặt không biểu cảm nói: “Cái gì khí vận, quỷ thần đều là lừa hài tử ba tuổi, ngươi nói chút gì đó thực tế đi.”
Yến Độ ý vị sâu xa liếc nhìn tiểu tử này.
Tam Thất cười cong mắt: “Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta có thể mượn được khí vận của ngươi hay không là chuyện của ta, chúng ta cứ chờ xem.”
Ngu An lẩm bẩm một câu “đồ thần kinh”, rồi mặt nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể cứu được mẫu thân của ta, giúp ta tiêu diệt đám người Ngu gia này, cái mạng này của ta bán cho ngươi mười năm.”
“Cũng được.” Tam Thất gật đầu.
Nàng đưa tay ra: “Đập tay thề.”
Ngu An lại nhìn về phía Yến Độ, hiển nhiên hắn cho rằng cái gọi là “cho mượn sức mạnh” chính là dựa vào thế lực của Yến Độ.
Yến Độ: “Đừng nghi ngờ khả năng của Tam Thất, nàng ấy lợi hại hơn ta.”
Ngu An cười khẩy: Đồ ngốc này… nếu lợi hại thì đã không bị người nhà Ngu gia bòn rút đến tận xương tủy rồi!
Mặc dù như vậy nhưng Ngu An vẫn đập tay với Tam Thất, dù sao cũng có Yến Độ chống lưng.
“Tiếp theo các ngươi định làm thế nào?” Ngu An mở miệng hỏi.
Tam Thất: “Chúng ta đi cứu mẫu thân của ngươi ra trước, lát nữa ngươi đi tìm Liễu thị bọn họ đầu hàng, nói ngươi đồng ý đến bên cạnh ta làm nội gián, chúng ta ở Tướng quân phủ hội hợp.”
Tam Thất liếc nhìn hắn một lượt: “Vết thương thì tạm không chữa đâu, trông thê thảm thế này lại càng có sức thuyết phục, khỏi cần ăn thêm một trận đòn để giả bộ đáng thương.”
Mặt Ngu An lại đen đi.
Trước khi chia tay, Tam Thất đặc biệt dặn dò hắn, bất kể Liễu thị bảo hắn hôm nay hay ngày mai đi đến ngoài Tướng quân phủ bán thảm thì đêm nay hắn nhất định phải rời khỏi Ngu gia.
Ngu An nghi ngờ và tò mò: “Chẳng lẽ đêm nay Ngu gia sắp gặp đại họa?”
Tam Thất nhàn nhạt cười: “Hôm nay vừa hay là thất đầu của Ngu Đường, biết đâu nữ nhi muốn về nhà thăm phụ mẫu, ca ca.”
Ánh mắt Ngu An nhìn nàng đầy nghi ngờ, lại nhìn về phía Yến Độ, như thể đang nói: Ngươi chính là bị những lời ma quỷ này của nàng ta lừa gạt sao?
Dù sao tiểu tử này không tin quỷ thần, Tam Thất cũng lười phí lời với hắn, đợi hắn đến làm “nội gián”, có rất nhiều cơ hội để đưa hắn đi trải nghiệm phong cảnh địa phủ.
“Cái đó… mẫu thân của ta, ngươi thật sự có thể cứu bà ấy ra không?”
Liễu thị và Hoa thị giấu người rất kỹ.
Tam Thất chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Yến Độ: “Ngươi có thể nghi ngờ năng lực của ta nhưng không thể nghi ngờ quyền thế của Yến Thiếu tướng quân chứ, dù ngươi muốn tìm một con cóc ba chân ta nghĩ ngài ấy cũng có thể làm được.”
Ngu An không nói gì nữa.
Đợi Tam Thất và Yến Độ rời khỏi nhà củi Yến Độ mới lên tiếng: “Nàng muốn cóc ba chân?”
Tam Thất đối diện với hắn: “Ta nói muốn là ngài sẽ đi tìm?”
“Có hơi khó nhưng có thể thử.”
Tam Thất: “…”
Nàng tiện miệng nói: “Được, vậy ngài tìm đi.”
Đã đến Ngu gia rồi, Tam Thất không thể nào đi tay không, dù sao cũng đã đến rồi.
Nàng và Yến Độ đi thẳng đến linh đường của Ngu Đường.
Linh đường được dựng rất sơ sài, ngay cả một cái lều che cũng không có, quan tài của Ngu Đường cứ thế được đặt ngoài trời. Đừng nói là Ngu Kính, hai huynh đệ Ngu Mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ cũng không thấy bóng dáng.
Chỉ có một hạ nhân đã ký khế ước bán thân ở bên cạnh đốt giấy cho Ngu Đường.
Tam Thất búng tay một cái, sương mù đen từ dưới chân lan ra.
Hạ nhân đó ngáp một cái, ý thức mơ hồ, Tam Thất đi thẳng đến bên quan tài, rút con dao chặt xương giấu sau lưng ra, lột một miếng ‘cao dán chó’ xuống rồi ném con dao vào trong quan tài.
Tam Thất gõ nhẹ lên nắp quan tài, cười tủm tỉm: “Đêm đầu thất là lúc hồn phách về nhà đoàn tụ với người thân.”
“Đều tại ta lúc đầu lỡ tay đánh nó hồn phi phách tán, ngươi thay nó từ biệt người nhà cho tốt nhé~”
Trong quan tài, con dao chặt xương rung lên đầy hưng phấn.
Trên thân dao bị dính đầy ‘cao dán chó’ hiện ra từng hàng chữ máu.
—— Khà khà khà khà~
—— Xem ta tàn sát bốn phương đây~