Chương 225
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lòng dân dễ lừa, dễ thu phục, cũng dễ tan.
Một câu ‘bỉ ngạn, đường Hoàng Tuyền’ cũng đủ để làm dân chúng sợ mất mật.
Những người lúc trước còn như ngỗng trời vươn dài cổ, há to miệng muốn ăn thêm chút ‘mưa lành’, bây giờ đều che cổ móc họng, một bộ dạng kinh hãi.
Ngay khi nhìn thấy Tam Thất, cơ thể nàng ta như bị một sức mạnh vô hình kìm hãm, như dã thú gặp phải thiên địch, máu trong huyết quản sôi trào, mỗi sợi lông đều dựng đứng. Vũng bùn độc trong lòng sôi trào không ngừng, hận thù như nước sôi sục.
Nàng ta phải dốc hết sức lực mới có thể giữ được vẻ mặt bình thường, bàn tay giấu trong tay áo, lòng bàn tay đã bị móng tay bấm rách.
Nhưng mà ánh mắt của nàng ta vẫn không thể rời khỏi đôi mắt của Tam Thất, chính là đôi mắt đó—— đã khiến nàng ta trở thành vật thay thế của đối phương!
Ca ca hết lần này đến lần khác đều nói mắt của nàng ta giống đối phương.
Nhưng mà Sở Hồi không hiểu.
Tại sao nhất định phải là nàng ta giống đối phương mà không phải là đối phương giống nàng ta?
Dựa vào đâu mà người đối diện mới là bản thể không thể lay chuyển?
…
…
Dựa vào đâu mà nàng ta chỉ có thể là một cái bóng, một vật thay thế?!
Viên châu quyền năng bản nguyên của Luân Hồi Ngục chủ đã được nuôi dưỡng trong cơ thể nàng ta mười mấy năm, đã sớm hòa làm một với nàng ta, tại sao nàng ta không thể thay thế?
“Chắc hẳn người chính là Hưng Quốc Quận chúa?”
Bề ngoài Sở Hồi không lộ dấu vết, trông vẫn điềm nhiên, không có chút gì là có tật giật mình.
“Đã sớm nghe danh Hưng Quốc Quận chúa có đại thần thông, Sở Hồi đã ngưỡng mộ từ lâu, mong có cơ duyên được thỉnh giáo.”
“Chắc là Quận chúa có chút hiểu lầm về ta, mưa lành mà ta cầu xin là được tiên nhân chỉ điểm, sao có thể làm hại dân chúng, suốt chặng đường này, những cây trồng sống lại chính là bằng chứng tốt nhất.”
Dân chúng thấy nàng ta không hề hoảng loạn, lòng tin vốn đã dao động cũng ổn định lại phần nào.
So với đó, lời buộc tội của Tam Thất lại có vẻ không có căn cứ.
“Vậy sao?” Nụ cười của Tam Thất không đổi, nàng đưa tay ra ngoài ô.
Đôi tay nữ nhân mảnh mai như ngọc, mưa rơi trên đầu ngón tay nàng, trong khoảnh khắc, thời gian nơi nàng đứng dường như chậm lại. Chỉ một cái phẩy tay nhẹ nhàng, khu vực xung quanh nàng bỗng không còn giọt mưa nào rơi xuống.
Cảnh tượng này lại làm mọi người kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Tam Thất khẽ nói: “Lời của Hiếu Thuần Quận chúa ta thật không thể đồng tình.”
“Nước Hoàng Tuyền là nước cực âm, hạt giống là dương, ngươi dùng nước âm cứu dương, quả thực là nghịch liên. Những cây trồng đó bề ngoài trông có vẻ sống lại nhưng thứ chúng kết trái e là chỉ có quỷ mới dám ăn.”
Đồ hiphop trẻ em
“Ngày mai ta sẽ cho người dựng lều phát nước linh ở cổng thành. Uống nước linh sẽ có thể rửa sạch âm khí do cơn mưa Hoàng Tuyền hôm nay để lại.”
Dân chúng lại xôn xao.
Sắc mặt Sở Hồi cuối cùng cũng có sự thay đổi, nàng ta nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào Tam Thất: “Có phải Hưng Quốc Quận chúa cho rằng ta đang làm hại dân chúng?”
Nàng ta như bị tổn thương, vẻ mặt phẫn nộ và đau buồn, vành mắt cũng đỏ lên, trông rất đáng thương.
Lòng người thường có xu hướng nghiêng về phía yếu thế, huống hồ Tam Thất một thân huyền y cầm ô đỏ trông quá sắc bén. Tam Thất nhếch môi cười cười: “Xem ra Hiếu Thuần Quận chúa rất tự tin vào ‘mưa lành’ của mình.”
“Nếu đã vậy, chắc là mưa lành này thật sự có thể giải quyết được tai ương của dân chúng kinh thành mới phải.”
“Cơn mưa lành này vừa xuống, những ngày sau chắc chắn sẽ mưa thuận gió hòa, tuyệt đối sẽ không còn loạn lạc thời tiết, càng không có nguy cơ dịch bệnh.”
Tim Sở Hồi đập mạnh một cái, vẻ hung ác trong đáy mắt suýt nữa đã lộ ra.
Nhưng Tam Thất lại quá ‘hung hăng’, không hề cho nàng ta cơ hội mở miệng, mỗi câu nói đều chặn đứng một đường lui của Sở Hồi.
“Đã là mưa lành thần tích, chắc chắn phải là cơn mưa đúng lúc để trừ hung tránh dữ, không phải là lá bùa thúc mạng thêm dầu vào lửa mới phải.”
“Hiếu Thuần Quận chúa có thấy lời ta nói có lý không?”
Sở Hồi nghiến chặt răng.
Nói đến nước này, nàng ta sao có thể phản bác?
Nàng ta không những không thể phản bác mà còn phải thuận theo lời của Tam Thất mà đáp lại, nếu không hình tượng “thần nữ” mà nàng ta đã dày công xây dựng sẽ bị mấy câu nói này xé nát.
Vốn dĩ Sở Hồi định mượn chuyện ‘bất tường’ để kéo Yến Độ xuống vũng lầy. Sở Hồi đoán chắc Yến Độ sẽ không dễ dàng cúi đầu nên nàng ta đã chuẩn bị sẵn đường lui, năng lực của Ngũ Ôn Quỷ mới chỉ được thả ra một chút, loạn lạc thời tiết vốn chỉ là khởi đầu.
Nhưng Tam Thất vừa xuất hiện đã trực tiếp phản công, đổ nước bẩn trở lại người nàng ta, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của Sở Hồi.
Ít nhất trong thời gian ngắn, Sở Hồi không dám để Ngũ Ôn Quỷ giở trò nữa.
Và nàng ta còn phải đảm bảo sự an toàn của những người đã tắm mưa hôm nay, nếu không việc nàng ta dùng nước Hoàng Tuyền giả mạo thần tích sẽ bị xác thực!
Mục đích của Tam Thất đã đạt được, tất nhiên lười tranh cãi thêm với Sở Hồi.
Nàng đi đến trước xe của Thái tử hành lễ cáo lỗi, giọng của Thái tử từ trong vọng ra: “Hai người các ngươi mỗi người một lời, ta cũng không thể thiên vị ai.”
“Nếu Hưng Quốc Quận chúa ngày mai định lập lều phát nước linh, vậy ta sẽ làm người đứng đầu, trước tiên thử xem cho dân chúng kinh thành.”
Tam Thất đồng ý.
Rồi nàng thẳng bước đến xe ngựa của Yên Độ. Rèm xe vén lên, Yên Độ đã bước xuống, giữa đôi mày chẳng còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước, chỉ còn nụ cười dịu dàng nhìn nàng, tựa như tuyết ba sông cũng tan chảy trong ánh mắt, chỉ còn lưu luyến.
Trước bao ánh mắt, hai người không chút e dè nắm tay nhau.
Tam Thất còn bịt tai trộm chuông quay đầu hỏi xe của Thái tử: “Hôm nay thần nữ đến xem náo nhiệt đi vội, không ngồi xe ngựa. Mượn xe ngựa của Yến Thiếu tướng quân về phủ chắc không tính là vi phạm ý chỉ của Hoàng thượng chứ?”
Mọi người im lặng.
Thầm nghĩ: Hoàng thượng đã nói rõ không cho hai người thành thân, hai người các ngươi trước mặt bàn dân thiên hạ liếc mắt đưa tình, nắm tay nhau, cùng ngồi xe ngựa về phủ còn không gọi là kháng chỉ à?
Ừm, đúng là không gọi, hai người các ngươi đây gọi là công khai tát vào mặt Hoàng thượng.
Giọng của Thái tử từ trong xe vọng ra, rõ ràng đã lạnh đi: “Yến Độ, ngươi là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay.”
Yến Độ đỡ Tam Thất lên xe ngựa rồi nhảy lên, bỏ lại một câu: “Cơn mưa lành từ trời rơi xuống này, e rằng hoa trong viện đã rơi rụng thành bùn, không còn hoa để ngắm, yến tiệc ngắm hoa tự nhiên không thành. Kế tiếp là yến tiệc đón gió tẩy trần của Mạc Tây Vương phủ, xin thứ cho Yên Độ thất lễ. Dầm mưa e nhiễm phong hàn, phải về phủ chữa trị.”
Nói xong, tiếng vó ngựa vang lên, Yên Độ và Tam Thất thật sự ung dung rời đi trên xe ngựa.
Những người còn lại đều kinh hãi, thầm nghĩ: Hai người này cũng quá to gan, đổi lại là thần tử khác dám ngông cuồng thế này, đầu đã rơi cả ngàn lần!
“Tiểu tử vô lễ!”
Khi tiếng quát giận của Thái tử từ trong xe vọng ra, mọi người đều im như ve sầu mùa đông.
Sở Hồi nhìn chiếc xe ngựa xa dần, quay người trở về xe của mình, sự hận thù và sát khí trong đáy mắt đã vặn vẹo như rễ cây.
Trên xe của Thái tử.
Thái tử phi đưa một ly trà nóng cho Thái tử, liền nghe Thái tử thấp giọng nói: “Chả trách phụ hoàng thích trêu chọc người khác, xem kịch vẫn không thú vị bằng diễn kịch.”
“Chỉ là việc gặp người lạ này, phiền phức.”
Thái tử phi không biết nên khóc hay cười.
Thái tử nhà mình không thích giao du với người lạ, điểm này thật sự…