Chương 81
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
“Cùng ta cái gì?”
Lời Yến Độ muốn nói đã xoay chuyển mấy vòng bên miệng, đến môi lại biến thành: “…Cũng giống nàng, cảm thấy đã từng thấy từ đường Nương Nương.”
“Còn gì nữa không? Còn nhớ gì khác không?”
Yến Độ im lặng, hắn nhớ rất nhiều nhưng nói không ra lời thì phải làm sao?
Tam Thất cảm thấy biểu cảm của Yến Độ rất kỳ lạ, giống hệt dáng vẻ táo bón của Tiểu Vương trong thôn, cái cảm giác muốn nói lại thôi, muốn kể lại ngừng, lửng lơ lưng chừng… Ừm, đúng vị rồi!
Mắt nàng sáng lên, đột nhiên nắm lấy tay Yến Độ, thăm dò, thốt ra ba chữ: “Không… thể… nói?”
Vừa nãy con dao cùn cũng vậy, không phải không muốn nói mà là không thể nói!
Lẽ nào Yến Độ cũng vậy?
Nói không ra lời?
Yến Độ bất giác nắm chặt lại tay nàng, hai người mười ngón tay đan vào nhau, bốn mắt nhìn nhau.
…
Giống như màn sương giữa hai con đường đã bị thổi tan, dù vẫn còn cách một lớp màn mỏng, nhưng đã có thể chạm vào nhau.
Tam Thất: Quả nhiên!
Yến Độ: Cuối cùng!
Trong mắt hai người đều mang vẻ hưng phấn, chỉ là sau cơn hưng phấn, trong mắt họ lại nảy sinh sự mờ mịt.
Làm sao để vượt qua ‘chướng ngại’ đó để giao tiếp vẫn là một vấn đề.
Tam Thất nghiêng đầu suy nghĩ: “Không có cái nào có thể nói ra được sao?”
Yến Độ lại im lặng một lúc lâu, sắc mặt hắn ngày càng trắng, trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh. Tam Thất kinh ngạc, nhảy dựng lên ôm lấy đầu hắn: “Yến Độ, đừng nghĩ nữa!”
Vừa nãy nàng đã thấy ba ngọn dương hỏa trên người Yến Độ đang lay động.
Yến Độ được nàng ôm lấy, sức ép khổng lồ đè trên người hắn mới đột ngột biến mất. Hắn khó khăn thốt ra một chữ: “Chó…”
Không ngờ chữ này vừa ra khỏi miệng hắn đã ho ra một ngụm máu lớn.
Tam Thất vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nàng cúi đầu, trán chạm vào trán Yến Độ, điều động công đức hương hỏa trên người để duy trì dương hỏa của hắn. Khoảnh khắc vừa rồi nàng cảm nhận được luồng sức mạnh vô hình đang đè lên người Yến Độ.
Đôi mắt nàng trong thoáng chốc trở nên đen kịt, đuôi mắt đỏ rực, trong mắt không có tiêu cự nhưng ánh mắt lại như đã tóm được thứ gì đó.
“Ngươi còn dám làm hại Yến Độ, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Trong cõi địa phủ dường như có thứ gì đó cứng lại rồi lập tức rút lui.
Nhưng khí thế trên người Tam Thất lại không hề dừng lại, bóng dưới chân nàng ngày càng lớn, như thể vô số quỷ vật bị cơn giận của nàng lây nhiễm, giận theo nỗi giận của nàng, buồn theo nỗi buồn của nàng, hưởng ứng mọi cảm xúc của nàng.
“Tam Thất!”
Gáy nàng như bị thứ gì đó giữ lại, nhiệt độ từ lòng bàn tay nam nhân như ngọn lửa hừng hực, kéo Tam Thất ra khỏi bóng tối.
Bóng tối trong mắt Tam Thất dần dần phai đi, nàng nhìn thấy đôi mắt căng thẳng và lo lắng của Yến Độ.
“Tỉnh lại đi.”
Tam Thất tỉnh lại, bóng dưới chân nàng cũng ngoan ngoãn thu về.
Ánh mắt nàng run rẩy, đột ngột ngửa ra sau, muốn kéo khoảng cách với Yến Độ, nhưng tay hắn vẫn đặt ở gáy nàng, Tam Thất không thể chạy thoát quá xa. Nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, quay mặt đi, trốn tránh nói:
“Có phải đã dọa ngài rồi không… vừa nãy… có phải ta giống như một con quái vật không?”
“Không phải.” Ngón tay Yến Độ khẽ run, hắn tiến lại gần nàng, trân trọng mà tha thiết nhìn nàng: “Nàng không phải quái vật, nàng là Tam Thất độc nhất vô nhị.”
Tam Thất mở mắt, kinh ngạc nhìn hắn với vẻ không dám tin.
Thứ nàng nhìn thấy chỉ có sự kiên định.
Giống như ngày nàng bị nhà họ Ngu vứt bỏ, bị mọi người chỉ trích phỉ báng, hắn đã ngược dòng mà đến, sẵn sàng đứng về phía đối lập với tất cả mọi người, kiên định lựa chọn nàng.
Chưa bao giờ có sự dao động.
Mắt Tam Thất đỏ hoe, khoảnh khắc này không thể kiểm soát được, thuận theo sự thôi thúc của nội tâm, nàng ôm chầm lấy Yến Độ.
“Yến Độ! Ngài là bằng hữu tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất của ta!”
“Quen biết ngài thật tốt, thật tốt…”
Yến Độ bị nàng lao vào lòng, nghe những lời từ tận đáy lòng của nàng, hắn vừa vui mừng lại có chút chua xót.
Hắn đáp lại cái ôm của nàng, thân mật nhưng không vượt quá giới hạn, ôm chặt lấy vai nàng: “Ừm, bằng hữu tốt nhất.”
Chỉ là có lẽ hắn tham lam hơn một chút, thứ hắn muốn nhiều hơn một bằng hữu tốt một chút.
Đúng lúc này Nam Tầm đi vào, hắn ta tự tát vào mặt mình một cái: “Làm phiền rồi, làm phiền rồi…” Nói xong hắn ta lủi thủi ra ngoài.
“Quay lại!” Giọng Yến Độ vang lên.
Nam Tầm lại lủi thủi quay lại, đầu cúi gằm xuống ngực, tai đỏ bừng.
Yến Độ và Tam Thất đã tách ra, vẻ mặt hai người rất tự nhiên, chỉ là cái ôm của bằng hữu tốt thôi mà, người có đầu óc không trong sáng mới nghĩ lung tung.
“Chuyện gì?”
Nam Tầm vội vàng nói: “Người của Đại Lý Tự và Hình Bộ đến.”
Trong lòng Yến Độ đã hiểu, Hoàng thượng ra lệnh cho hắn chủ trì vụ việc của Sở Thiện Nghi, Đại Lý Tự và Hình Bộ sẽ toàn diện phối hợp, hai bên này có lẽ đến vì việc này.
“Vết thương của ngài cần phải tĩnh dưỡng!” Tam Thất lên tiếng: “Không thể đi đường dài!”
“Yên tâm, việc này không cần ta đi lại nhiều.” Yến Độ an ủi Tam Thất: “Nhưng ta phải giám sát toàn bộ quá trình để phòng kẻ có lòng dạ che giấu tội ác của Sở Thiện Nghi.”
‘Kẻ có lòng dạ’ là ai không khó đoán, đương nhiên là Thái hậu.
Nhắc đến Thái hậu, vẻ mặt Tam Thất cũng lạnh đi: “Bà ta không che giấu được đâu, trừ khi bà ta muốn bị nghiệp lực phản phệ.”
“Ta biết, cho nên ta càng phải giám sát,” Yến Độ thẳng thắn nhìn Tam Thất, không hề che giấu tư tâm của mình: “Thái hậu bao che cho Sở Thiện Nghi, không thể chối cãi. Nghiệp lực báo ứng trên người bà ta, nên như thế nào thì cứ như thế đó.”
“Đây là sự công bằng mà bà ta nợ những người đã chết oan.”
“Nhưng về mặt tư tình, bà là trưởng bối đã nhìn ta lớn lên. Ta không thể cầu tình xin tội thay bà, điều duy nhất ta có thể làm là để bà đừng sai lại càng sai, đi đến chỗ vạn kiếp bất phục.”
Yến Độ lớn lên trong hậu cung, sự yêu thương của Hoài Đế và Yến Hoàng hậu dành cho hắn không cần phải nói. Thực ra Thái hậu cũng rất thương tiếc hắn, chỉ là mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, giữa Yến Độ và nữ nhi ruột, lựa chọn của Thái hậu đương nhiên là vế sau.
Dù bà thương tiếc, thấy áy náy, hay tự trách mà đối xử tốt với hắn những năm qua—sự thật là Yến Độ đã nhận ân tình đó.
Yến Độ đi gặp người của Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Tam Thất trở về viện của mình, Khôi Nhất thấy vẻ mặt nàng, không nhịn được nói: “Quận chúa vẫn còn nghĩ về chuyện của Thái hậu sao? Thiếu tướng quân ngài ấy… thực ra đã phải chịu áp lực rất lớn.”
Tam Thất “Ừm” một tiếng: “Ta biết, Thái hậu đối xử với Yến Độ không tệ. Ngài ấy giữ mình công chính, trong mắt người khác lại thành vô tình bạc nghĩa, lạnh lùng vô tình.”
Người khác sẽ nói, người phạm lỗi là Sở Thiện Nghi, Thái hậu không biết là không có tội, cho dù có biết nhưng lòng mẫu thân thương con là lẽ thường tình, có bao che cũng là điều có thể thông cảm.
Họ sẽ nói Yến Độ quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình, quá lạnh lùng, chẳng nghĩ đến ân tình bao năm Thái hậu dưỡng dục bảo vệ hắn.
Cái chết của dân chúng huyện Tiết chưa đủ oan uổng, chưa đủ thảm khốc sao? Không! Đối với những kẻ ôm mộng quyền lực, một lòng muốn trèo lên cao, thì đây chính là một cơ hội tốt để đạp lên Yến Độ mà leo lên, nịnh bợ lấy lòng Thái hậu!
Họ sẽ không biết, sự công chính của Yến Độ mới thực sự là tranh thủ ‘con đường sống’ duy nhất cho Thái hậu.
“Nhân quả phản phệ, nghiệp báo tự trả.” Tam Thất khẽ nói: “Chỉ khi những kẻ đứng nói không biết mỏi lưng tận mắt chứng kiến ‘nhân quả báo ứng’ là gì, miệng của họ mới ngoan ngoãn được.”
Ánh mắt Tam Thất sâu thẳm: “Mở kho, lấy hết vàng của ta ra, đi mua hết người giấy, ngựa giấy, quan tài và các vật dụng tế lễ khác ở trong kinh thành rồi gửi đến huyện Tiết.”
“Thi hài của dân chúng huyện Tiết không còn, dù không thể nhập liệm thì cũng phải có mộ phần bằng áo quan.”
Tam Thất khẽ nói: “Đây không phải là ý của ta, là ý của Huyết Trì Nương Nương…”
“Nếu oán khí của người chết oan chưa tiêu, kẻ gây nghiệp ác ắt sẽ gặp ác báo, phàm là kẻ bao che cho kẻ ác, ắt sẽ gặp báo ứng phản phệ. Nếu còn có kẻ muốn nói giúp kẻ ác thì cứ nói, cứ xem những người chết oan có đồng ý không…”
Tam Thất nói xong, nhìn sang Sơn Tra đang cứng đờ người bên cạnh, Tam Thất cười nhẹ:
“Một mình Khôi Nhất e là không lo xuể nhiều việc như vậy, Sơn Tra, việc này ngươi và Khôi Nhất cùng đi làm.”
Sơn Tra gật đầu cứng nhắc, không dám nhìn thẳng vào Tam Thất.
Một ngày một đêm đủ để nàng ta biết chuyện gì đã xảy ra. Sơn Tra muốn khóc, nàng ta cảm thấy mình giống như một tên hề.
Rốt cuộc là ai đã nói lời gièm pha với Hoàng thượng, nói rằng Minh Hoa Quận chúa là một Bồ tát sống có tính cách như bùn nhão thế?!
Có thủ đoạn quỷ thần như vậy mà là Bồ tát sống sao? Là Diêm Vương sống thì có!!
Nàng ta cảm thấy chuyện mình là tai mắt do Hoàng thượng phái tới e là đã sớm bị bại lộ rồi. Quận chúa điểm danh nàng ta cùng Khôi Nhất đi làm việc này thực chất là muốn nàng ta nói lại việc này cho Hoàng thượng biết…
—— Ai dám cản trở, ai dám nói xấu sau lưng Thiếu tướng quân thì cứ chờ mà gặp báo ứng đi!