Chương 207
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Canh do Mạnh bà bà nấu chính là canh Mạnh Bà.
Thân phận của Mạnh bà bà là dễ đoán nhất trong ‘thôn Hoàng Tuyền’.
Tam Thất đã sớm thử suy đoán tung tích của Mạnh bà bà nhưng không có kết quả, bây giờ canh Mạnh Bà xuất hiện, trong lòng nàng sao có thể không kích động.
Trước đường Luân Hồi là canh Mạnh Bà, khiến người ta quên đi tiền duyên, dứt bỏ cố chấp. Thứ mà canh Mạnh Bà cắt đứt không đơn giản chỉ là ký ức mà còn là tình yêu, thù hận, đau khổ, thất tình lục dục và cả chấp niệm nơi lòng người.
Đối với sĩ tử ở khu thi, mười mấy năm đèn sách khổ học, hoặc là vì học vấn, hoặc là vì công danh.
Vì vậy, thứ họ quên đi chính là kiến thức đã tích lũy nhiều năm.
May mà họ uống không phải là canh Mạnh Bà nguyên bản, nếu không thì Tam Thất và mọi người giờ này phải đối mặt không phải là nhóm sĩ tử mất trí nhớ mà là một đám anh nhi rồi.
Tam Thất hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía Tần Các lão, mở miệng nói: “Vấn đề nằm ở giếng nước cửa trước. Để giải quyết vấn đề của các sĩ tử không khó, ta đã để Tiểu Vương thi pháp cho cái giếng đó, chỉ cần uống nước từ giếng đó các sĩ tử sẽ hồi phục bình thường.”
Tần Các lão vội vàng để Vệ Chước cùng Tiểu Vương đi lấy nước.
Trong mắt Tam Thất nén lại sự phấn khích, chưa kịp mở miệng, Yến Độ đã nói: “Ta đã để Thái Việt đi kiểm tra nguồn nước của hai giếng trong khu thi. Giếng ở cửa sau là mạch nước ngầm, còn giếng ở cửa trước lại có nguồn gốc khác, bên dưới thông với một con sông ngầm, đầu nguồn ở thôn Đào Hoa, ngoại ô phía đông.”
…
…
Tam Thất kinh ngạc nhìn hắn, Yến Độ mỉm cười thấu hiểu.
Lòng Tam Thất dâng lên một cảm giác ấm áp, vẫn là Yến Tiểu Cửu, tâm ý tương thông với nàng, không cần nàng nhắc nhở đã giúp nàng thu thập đủ thông tin.
Ngay lập tức, hai người không còn trì hoãn, cáo từ Tần Các lão rồi rời khỏi khu thi, thẳng tiến đến thôn Đào Hoa.
Một lúc sau, Vệ Chước dẫn người lấy nước về chia cho các sĩ tử, chỉ là sắc mặt của hắn ta lại vô cùng kỳ quái.
Sau khi thấy các sĩ tử uống nước đó hắn ta quay lưng đi, hít sâu mấy hơi, tay che miệng, có dấu hiệu muốn nôn.
“Vệ thống lĩnh, sao sắc mặt ngươi không được tốt? Tần Các lão nghi hoặc: “Có phải lúc lấy nước có vấn đề gì không?”
“Không có.” Vệ Chước lắc đầu, hắn ta có thể có vấn đề gì chứ? Lại không phải hắn ta phải uống thứ nước giải dược đã làm phép kia.
Tần Các lão lại hỏi: “Vừa rồi Quận chúa họ đi vội quá, lão phu chưa kịp hỏi. Vị cẩu tiên kia có nói với ngươi, sau khi các sĩ tử uống nước giếng, khi nào mới khá lên được không?”
Vệ Chước vừa định trả lời đã nghe tiếng ọe vang trời.
Các sĩ tử đã uống nước giếng đồng loạt nôn thốc nôn tháo.
Tần Các lão giật mình.
Vệ Chước: “…Nó nói cứ nôn đi, nôn rồi sẽ khỏi.”
Quả nhiên, có một sĩ tử sau khi nôn xong liền kinh ngạc kêu lên: “Nhớ lại rồi! Kiến thức của ta đều nhớ lại rồi!!”
Nước tẩy trang
“Hu hu, kiến thức mười năm đèn sách khổ học của ta đều nhớ lại rồi, tốt quá!!”
Tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, Tần Các lão cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán: “Không hổ là Quận chúa, ngay cả con chó nuôi bên cạnh cũng có thần thông lớn như vậy.”
Vẻ mặt Vệ Chước kỳ quái, nghĩ đến hình ảnh vị cẩu đại gia kia nhấc chân chó, thành thạo tè vào giếng…
Ừm… quả là đại thần thông.
Vệ Chước sờ sờ ngực, nơi đó treo giọt lệ quỷ mà mẫu thân hắn ta để lại.
Đúng là từ mẫu trên trời phù hộ, may mà mình đã thoát được kiếp này, mùi vị nước tiểu chó hắn ta thật sự không muốn nếm…
Các sĩ tử tuy đều đã tìm lại được ‘bộ não’ nhưng thi xuân nghiêm ngặt và quan trọng đến mức nào, xảy ra chuyện rối loạn này, kỳ thi xuân lần này e là khó mà tiếp tục. Trường thi thứ nhất có được tính không, hai trường còn lại có tiếp tục không, đều là ẩn số.
Dù kết quả thế nào, đối với các sĩ tử tham gia thi xuân lần này đều là một đòn giáng mạnh vào tâm lý và thể chất.
Tần Các lão để Vệ Chước tiếp tục ở lại khu thi, ông vội vàng vào cung diện thánh để Hoài Đế định đoạt việc này.
…
Thôn Đào Hoa nổi tiếng vì có những ngọn đồi hoa đào bạt ngàn.
Lúc này đã qua giờ tý, đêm khuya sương dày, lẽ ra trong thôn đã sớm tắt đèn nến, các nhà đều đã ngủ say.
Nhưng khi Tam Thất và hai người một kiếm một chó đến thôn Đào Hoa, lại thấy trong thôn tiếng người huyên náo, dân làng không những không ngủ mà còn đốt đuốc vây quanh một nhà trong thôn.
Một nam nhân to mập bị trói chặt, vẻ mặt đờ đẫn như một kẻ ngốc, dân làng chỉ trỏ, chửi bới không ngớt.
Một nữ nhân mặc áo vải thô đứng bên cạnh, là thê tử của nam nhân đó. Thấy phu quân mình như vậy, bà không những không bênh vực mà còn lộ vẻ hả hê, trên mặt và tay bà đều có vết bầm tím, rõ ràng là thường xuyên bị đánh đập.
Dân làng mắng chửi say sưa, đến nỗi có thêm ba ‘người’ một chó cũng không ai để ý.
“Tên trời đánh Lý Ngũ, đáng đời thành kẻ ngốc, cho mày đánh thê tử, lần này gặp báo ứng rồi!”
“Lão thần tiên đã nói rồi, bà lão mà thê tử Lý Ngũ cứu là quỷ thần bà bà, bây giờ thê tử Lý Ngũ có quỷ thần bà bà phù hộ, xem ai còn dám bắt nạt bà ấy…”
Tam Thất và họ trà trộn vào đám đông, nghe ngóng một hồi đã biết được đại khái sự việc.
Nam nhân bị trói tên là Lý Ngũ, là một tên du đãng nổi tiếng trong thôn, trộm gà bắt chó, cờ bạc rượu chè không thiếu thứ gì, ở ngoài vô dụng, ở nhà lại đánh thê tử.
Thê tử Lý Ngũ không có ngoại gia, tính tình lại hiền lành, quanh năm bị bắt nạt cũng không có khả năng và dũng khí phản kháng. Thời gian này Lý Ngũ không ở nhà, thê tử Lý Ngũ lên núi kiếm củi đã cõng về một bà lão.
Ban đầu dân làng cũng không để ý, thấy bà lão suốt ngày ngây ngô cười, chỉ nghĩ là bà lão nhà ai đó tuổi cao đã lẫn, bị người nhà bỏ rơi trên núi.
May mà thê tử Lý Ngũ là người tốt bụng nên đã đưa bà lão về.
Ban đầu cũng không có chuyện gì, cho đến hôm trước Lý Ngũ về nhà, thấy trong nhà có thêm một bà lão liền nổi trận lôi đình, ra tay đánh thê tử. Thê tử Lý Ngũ bị đánh gần chết, ngay cả bà lão cũng bị đánh mắng.
Dân làng cũng đã ngăn cản nhưng Lý Ngũ là một người hung hãn, ngang ngược, trong thôn cũng không ai thật sự dám gây sự, không ai muốn rước họa vào thân.
Vốn dĩ dân làng đều nghĩ thê tử Lý Ngũ và bà lão chắc là xong rồi, không ngờ qua một đêm Lý Ngũ đã biến thành một kẻ ngốc.
Sau đó có dân làng nhớ lại, đêm đó thấy thê tử Lý Ngũ bưng một nồi canh lén lút đổ xuống sông, liền có người nghi ngờ, có phải thê tử Lý Ngũ đã hạ độc Lý Ngũ không.
Với hạng người vô lại như Lý Ngũ, cho dù thật sự bị độc chết dân làng cũng chỉ thấy hả giận. Trùng hợp thay, ngày hôm sau nhà một dân làng cũng xảy ra chuyện. Thì ra đêm đó, tiểu hài tử trong nhà đã chạy đến hạ lưu con sông đó mò cá, lén nướng ăn, kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy, ngay cả tên họ mình cũng quên mất.
Dân làng sợ hãi, đồng loạt đến nhà Lý Ngũ.
Lúc này mọi người mới biết, nồi canh đó là do bà lão kia nấu. Dân làng không biết làm sao, liền muốn trói thê tử Lý Ngũ và bà lão đi báo quan.
Đang lúc căng thẳng, trong thôn xuất hiện một vị lão thần tiên, không những chữa khỏi cho tiểu hài tử tham ăn đã quên cả tên họ mình mà còn cung kính mời bà lão đi.
Lúc đi còn cho thê tử Lý Ngũ hai mươi lạng vàng và một tấm ngọc bài, nói rằng bà đã cứu quỷ thần bà bà, kết được phúc báo thiện duyên.
Bảo bà cầm tấm ngọc bài này đến quan phủ, có thể trực tiếp bỏ tên phu quân vô lại Lý Ngũ này.
Trong đám đông vang lên một giọng nói: “Vị lão thần tiên đó có nói mình là ai không?”
Dân làng đang hưng phấn, liền trả lời: “Lão thần tiên tự xưng là Vân Hạc đạo nhân, ê, các ngươi là ai?”
Lúc này mọi người mới chú ý đến phía sau có thêm mấy người.
Sắc mặt Tam Thất và Yến Độ trở nên vi diệu.
Vân Hạc đạo nhân, chẳng phải là sư phụ của Vân Bất Ngạ sao?