Chương 18
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chuyện Yến Thiếu tướng quân bị Hoàng hậu nương nương trừng phạt và hạ chỉ bắt hắn đến Bác Viễn Hầu phủ mang roi chịu tội nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Rất nhiều người muốn đến xem náo nhiệt.
Gia đình Bác Viễn Hầu phủ là đắc ý nhất, Sở Nguyệt Bạch nịnh nọt mẫu thân mình: “Vẫn là phải có mẫu thân ra mặt, mối hận này của nhi tử cuối cùng cũng có thể giải tỏa!”
Bác Viễn Hầu phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Đợi ngày mai Yến Độ đó đến cửa con cũng đừng làm quá. Lần này là hắn đuối lý nhưng gây thù với hắn, cuối cùng cũng không đáng.”
Sở Nguyệt Bạch không tình nguyện “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Thế còn Ngu Tam Thất?”
“Trong ý chỉ của Hoàng hậu nương nương không nhắc đến nó, nhưng, Yến Độ đã bị phạt rồi, một Quận chúa hữu danh vô thực như nó có thể chạy thoát sao? Cứ chờ xem, nó đã bị Hoàng hậu nương nương để mắt tới rồi, nếu nó còn dám tiếp tục ăn vạ ở Tướng quân phủ, Hoàng hậu nương nương là người đầu tiên không dung nó!”
Bác Viễn Hầu phu nhân nói một cách chắc chắn, chỉ là lời bà ta vừa dứt, dưới chân đã đau nhói.
“Ây da!” Bà ta cúi đầu nhìn, lại là một con chuột cắn bà ta một cái.
“Sao lại là chuột!!”
“Người đâu! Chết tiệt, mùa đông giá rét thế này, rốt cuộc từ đâu ra những thứ bẩn thỉu này!”
…
…
Bác Viễn Hầu phủ lại một trận náo loạn, bên kia nhà họ Ngu cũng đã nhận được tin.
Ngu Mẫn Võ là người phấn khích nhất: “Ha ha ha! Ngày mai náo nhiệt này ta nhất định phải xem, Yến Độ không phải rất ngang ngược sao! Ta rất muốn xem vị Yến Thiếu tướng quân oai phong lẫm liệt mang roi chịu tội sẽ ra sao!”
Ngu Mẫn Văn vẫn còn trầm ổn: “Chúng ta cứ xem là được, chuyện này do Tam Thất gây ra, chắc là nó sẽ sớm không ở lại bên cạnh Yến Độ được nữa.”
Hai huynh đệ nhìn nhau cười, Ngu Đường biết chuyện này cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là chưa cười được hai tiếng đã bị mùi hôi trên người mình xông đến muốn nôn.
“Thuốc của đại phu này kê chẳng có tác dụng gì! Bảo ông ta kê đơn khác!”
Ngu Đường hét ra ngoài, trở về trước gương trang điểm điên cuồng vỗ phấn thơm, không hay biết hình ảnh phản chiếu trong gương của mình méo mó xấu xí đến thế nào.
“Ngu Tam Thất, ta chờ ngươi trở về vẫy đuôi cầu xin ta!”
……
Ngày hôm sau.
Bác Viễn Hầu phủ đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ Yến Độ đến cửa chịu tội.
Các nhà trong kinh thành đều cử người đến hóng hớt, một số công tử ăn chơi lêu lổng còn đích thân đến xem náo nhiệt. Ngu Mẫn Võ cũng trà trộn trong đám đông.
Hôm nay Bác Viễn Hầu phủ có thể nói là nơi náo nhiệt nhất kinh thành.
Chỉ là mọi người chờ rồi chờ, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn không thấy Yến Độ xuất hiện.
Ngay lúc mọi người đang đoán có lẽ nào Yến Thiếu tướng quân kháng chỉ không đến thì tiếng vó ngựa đột nhiên từ đầu phố truyền đến.
Như mây đen bao phủ, hàng trăm thân vệ theo sau Yến Độ cưỡi ngựa mà đến.
Yến Độ một thân văn võ bào, áo choàng trắng khoác ngoài áo giáp đỏ, như tiên nhân trên trời, lại như ngọc lạnh nhuốm máu, sát khí lạnh lẽo xung quanh khiến người ta không dám thở mạnh.
Dáng vẻ này đâu giống đến mang roi chịu tội!
Nói hắn đến san bằng Bác Viễn Hẩu phủ cũng có người tin!
Cổng lớn Hầu phủ mở ra, Bác Viễn Hầu phu nhân được hạ nhân bao quanh đi ra, thấy vậy lòng liền hoảng hốt, bà ta cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Yến Thiếu tướng quân! Ngài dẫn binh lính đến Hầu phủ của ta làm gì?”
Yến Độ một tay cầm cương, thúc ngựa tiến lên, ung dung nói: “Yến Độ phụng chỉ đến xin lỗi Bác Viễn Hầu Thế tử. Để tỏ thành ý mới dẫn theo thân vệ của mình cùng đi.”
“Bác Viễn Hầu phu nhân cho rằng Yến mỗ định làm gì?”
Bác Viễn Hầu phu nhân hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Yến Thiếu tướng quân nếu đã đến xin lỗi, là định ngồi yên trên ngựa xin lỗi sao?”
“Bản phu nhân nhớ rõ trong ý chỉ của Hoàng hậu nương nương nói là để Thiếu tướng quân mang roi chịu tội?”
Yến Độ giọng điệu thản nhiên: “Trên ý chỉ của Hoàng hậu nương nương nói là để bản tướng quân xin lỗi Bác Viễn Hầu Thế tử chứ không phải với cả Hầu phủ.”
“Đúng đúng~” Hứa Trường Lưu cũng cưỡi ngựa đến, cười lạnh nói: “Hầu phu nhân vội vàng muốn nghe tiểu biểu thúc của ta xin lỗi như vậy, sao còn không mau gọi nhi tử của bà ra?”
Bác Viễn Hầu phu nhân nhíu mày: “Hôm nay là chuyện riêng của Bác Viễn Hầu phủ và Yến Thiếu tướng quân, Trường Lưu Thế tử đến làm gì?”
“Lời này sai rồi, hôm đó Sở Thế tử nói năng kinh động đến tiểu biểu thúc của ta, bị thúc ấy lỡ đá cho một cái ngã sấp mặt, chuyện xảy ra ở Định Bắc Hầu phủ của ta, ta tiếp đãi không chu đáo, dĩ nhiên cũng phải đến xin lỗi chứ~”
Hứa Trường Lưu nói một cách mỉa mai: “Dù sao ta cũng nhát gan, lỡ đâu Hầu phu nhân ngày nào đó nhớ ra, cũng chạy đến trước mặt Hoàng hậu nương nương mách tội ta, nói Định Bắc Hầu phủ không chăm sóc tốt cho nhi tử của bà thì phải làm sao?”
Trong đám người xem kịch cũng có không ít người bật cười.
Sắc mặt Bác Viễn Hầu phu nhân khó coi, hỏi người bên cạnh: “Nguyệt Bạch đâu rồi?”
“Thưa phu nhân, Thế tử lúc đến đã làm bẩn y phục nên về thay rồi ạ.”
“Cho người đi thúc giục.”
Yến Độ ung dung ngồi trên ngựa nhìn hết mọi thứ, hắn liếc nhìn mặt trời tính toán thời gian.
Bác Viễn Hầu phu nhân không đợi được Sở Nguyệt Bạch, chỉ đợi được một trận gõ chiêng trống.
“Cháy rồi, cháy rồi!”
“Phu nhân không hay rồi, Vân Túy Uyển bốc cháy rồi!!”
“Thế tử ngài ấy, Thế tử ngài ấy bị kẹt ở trong đó rồi!”
Sắc mặt Bác Viễn Hầu phu nhân đột biến, giọng vỡ ra: “Nguyệt Bạch sao lại ở trong viện của ta? Dập lửa! Mau đi dập lửa đi!!”
Lời bà ta vừa dứt, giọng nói lạnh lùng của Yến Độ đã phá không mà đến.
“Tất cả nghe lệnh! Vào Hầu phủ dập lửa!”
“Nhất định phải cứu Sở Thế tử ra an toàn!”
Lòng Bác Viễn Hầu phu nhân thắt lại, thân vệ của Yến Độ đã ùn ùn vào trong, bà ta mơ hồ cảm thấy có chút bất an nhưng tính mạng của nhi tử đang ngàn cân treo sợi tóc, bà ta đã không còn tâm trí nào để lo nghĩ, chỉ có thể bất chấp hình tượng mà chạy vội vào trong.
Những người đặc biệt đến xem kịch không ngờ lại có biến cố này.
Có người tiếc nuối không được thấy Yến Độ mang roi chịu tội, cũng có người đầu óc nhanh nhạy, ngửi ra được mùi vị đáng suy ngẫm.
Trong Hầu phủ, lửa ở Vân Túy Uyển bùng cháy dữ dội.
Vị trí cửa vào đã hoàn toàn bốc cháy, ngọn lửa lớn đến đáng sợ.
Sở Nguyệt Bạch bị kẹt trong phòng, ho sặc sụa kêu cứu, hắn ta đã sợ đến co rúm lại, đầu óc hỗn loạn, chỉ cảm thấy mình sắp chết rồi!
Hắn ta không hiểu, tại sao mình lại xui xẻo như vậy!
Rõ ràng là đang hớn hở chờ Yến Độ đến mang roi chịu tội, kết quả ra cửa đã giẫm phải phân chó. Về thay y phục đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc tỉnh lại đã bị kẹt trong phòng, hắn ta tìm mọi cách mở cửa đẩy cửa sổ nhưng đều không ra được.
Ngay sau đó ngọn lửa đã bùng cháy!
Ngoài sân, Bác Viễn Hầu phu nhân nhìn thấy ngọn lửa lớn, lại nghe thấy tiếng kêu cứu của nhi tử, suýt nữa ngất đi.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau vào cứu người đi!”
“Phu nhân, lửa lớn quá, vào trong sẽ chết người đó!”
Bác Viễn Hầu phu nhân mắt long lên sòng sọc: “Một lũ tiện nhân, mạng của các ngươi có thể so với Thế tử sao? Nếu Thế tử có chuyện gì, bản phu nhân sẽ bắt tất cả các ngươi chôn cùng!”
Lời bà ta vừa dứt đã có hai bóng người xông vào đám cháy.
Bác Viễn Hầu phu nhân trơ mắt nhìn Yến Độ và Hứa Trường Lưu xông vào, sững sờ một chút, trong khoảnh khắc, một nỗi kinh hoàng nắm chặt lấy trái tim, bà ta đột nhiên biến sắc: “Ngăn họ lại!”
“Không thể để hai người đó vào!”
Đám hạ nhân đều không hiểu, Yến Thiếu tướng quân và Trường Lưu Thế tử là đi cứu người mà? Tại sao phu nhân lại ra lệnh ngăn họ lại? Thế tử nhà mình còn đang bị kẹt ở trong đó mà!
Trong phòng, Sở Nguyệt Bạch đã bị ngạt khói ngất đi.
Sau khi hắn ta ngất đi, cơ quan dưới gầm giường trong phòng trong mở ra, Tam Thất cõng Hứa tam nương đi ra.
Đây chính là kế hoạch của nàng, Yến Độ và Hứa Trường Lưu, hai người họ thu hút sự chú ý, nàng lẻn vào đánh ngất Sở Nguyệt Bạch ném đến đây rồi đốt một mồi lửa, thu hút tất cả mọi người đến.
Tam Thất đã dán lên người mình và Hứa tam nương bùa tránh lửa, có thể tránh được lửa đốt và khói, hai người đều an toàn.
Bùa tránh lửa này nàng không chỉ vẽ hai lá, bên Yến Độ và Hứa Trường Lưu nàng cũng đã đưa.
“Rầm” một tiếng, hai bóng người phá cửa mà vào, đạp lửa mà đến.
“Tiểu cô cô!” Hứa Trường Lưu nhận lấy Hứa tam nương từ trên lưng Tam Thất, Yến Độ vô thức nắm lấy tay Tam Thất: “Vất vả cho nàng rồi.”
Tam Thất lắc đầu: “Nhanh lên.”
Nàng nháy mắt với hai người: “Ta ra ngoài chờ hai người, màn kịch này phải kết thúc một cách đặc sắc!”
Tam Thất nhân lúc hỗn loạn rời đi.
Yến Độ đi đầu xách theo Sở Nguyệt Bạch như một con chó chết xông ra khỏi đám cháy.
Hứa Trường Lưu ôm chặt Hứa tam nương mình đầy thương tích theo sát phía sau.
“Ra rồi! Thế tử được cứu ra rồi!”
Bác Viễn Hầu phu nhân nghe tin nhi tử được cứu, còn chưa kịp vui mừng, sau khi nhìn thấy Hứa tam nương trong lòng Hứa Trường Lưu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Nam Tầm!” Yến Độ ném Sở Nguyệt Bạch xuống đất, giọng nói lạnh lùng sát khí: “Truyền lệnh xuống, phong tỏa Bác Viễn Hầu phủ, Bác Viễn Hầu phu nhân lạm dụng tư hình, giam cầm Tam nương tử của Định Bắc Hầu phủ, mau chóng báo cáo việc này cho Hoàng hậu nương nương.”
“Trước khi ý chỉ của Hoàng hậu nương nương chưa xuống, không ai trong Hầu phủ được tự ý ra ngoài!”
Bác Viễn Hầu phu nhân mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất, toàn thân lạnh ngắt.
Hết rồi…
Bà ta hết rồi…