Chương 54
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
“Kéo bà ta lên xe ngựa.” Giọng Tam Thất vang lên.
Nam Tầm và Khôi Nhất tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo, khiêng Liễu thị từ trong tuyết lên xe ngựa.
Tam Thất dùng khăn tay lau máu trên mặt Liễu thị, động tác dịu dàng như một nữ nhi hiếu thảo, sắc mặt Nam Tầm và Khôi Nhất càng thêm kỳ quái.
Thấy Tam Thất còn lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Liễu thị, tim gan Nam Tầm đau nhói: “Trường An Hoàn này mười lạng vàng đấy!”
Liễu thị này độc ác như vậy, sao Quận chúa còn cứu bà ta! Chẳng lẽ lúc này tình mẫu tử lại trỗi dậy sao?
“Thật đáng thương…” Tam Thất khe khẽ thở dài: “Tin tức bà bị đưa vào cung ta đã cho người gửi về Ngu gia. Mấy canh giờ trôi qua, Ngu gia vậy mà không phái một ai đến…”
Cơ thể Liễu thị khẽ co giật, bà ta không mở mắt ra được nhưng mỗi một chữ Tam Thất nói bà ta đều nghe rất rõ.
“Ngu phu nhân yên tâm, nể tình mẫu tử một phen, sao ta có thể trơ mắt nhìn bà chết như vậy được.”
Tam Thất cười rất dịu dàng, lại nghiền nát viên Trường An Hoàn rắc lên vết thương trên lưng Liễu thị. Từng sợi quỷ khí hòa quyện với bột thuốc, từ từ ngấm vào da thịt bà ta.
Liễu thị không có niềm vui sống sót sau kiếp nạn, bà ta chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.
…
…
Tam Thất rõ ràng không mở miệng nhưng giọng nói của nàng lại vang vọng rõ ràng trong đầu Liễu thị:
— Bà phải sống mới được chứ.
— Sống để trở về cái địa ngục trần gian Ngu gia đó. Ngu phu nhân, những ngày tháng tốt đẹp của bà vẫn còn ở phía sau…
— Ta đảm bảo, cơ thể bà sẽ không ngừng thối rữa, linh hồn bà sẽ từ từ mục nát, nhưng bà không thể mở miệng nói lời nào, chỉ có thể giữ lấy chút hơi tàn này mà sống lay lắt.
— Bất kể lương phu hay hiếu tử của bà có ghê tởm bà thế nào, bà cũng vẫn phải sống, sống đến khi…
Tam Thất khẽ nhếch môi.
— Cho đến khi họ không thể chịu đựng bà được nữa.
— Ngu phu nhân, bà đoán xem, đến cuối cùng ai sẽ là người không nhịn được trước, tự tay tiễn bà lên đường đây?
Cơ thể Liễu thị co giật điên cuồng.
Tam Thất phủi đi bột thuốc còn sót lại trong móng tay, bước ra khỏi xe ngựa rồi nói với Nam Tầm: “Đưa người về Ngu gia đi.”
Nam Tầm tức muốn nổ phổi, ánh mắt nhìn Tam Thất đầy trách móc.
Khôi Nhất thì lại im lặng. Hắn có lá bùa thấy quỷ trên người nên đã nhìn thấy những luồng quỷ khí lẫn trong bột thuốc.
Quận chúa mà mềm lòng sao?
Không thấy lúc Quận chúa bôi thuốc cho Liễu thị, Điếu Điếu còn sợ đến run lẩy bẩy sao~
Nam Tầm vẫn không cam lòng: “Xe ngựa ta đánh đi rồi Quận chúa về bằng gì? Trời tối đen như mực, lại còn tuyết lớn nữa.”
Tam Thất cười tủm tỉm: “Không sao, biết đâu lại gặp được người tốt bụng.”
Nam Tầm: Người tốt nhà ai nửa đêm còn lang thang ngoài đường?
Nam Tầm vẫn đưa Liễu thị đi.
Tam Thất và Khôi Nhất đứng tại chỗ chờ một lúc, cổng cung lại mở ra, một chiếc xe ngựa chạy ra dừng ngay trước mặt Tam Thất.
Rèm xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt tròn kinh ngạc của Vân Bất Ngạ.
“Quận chúa tỷ? Sao tỷ lại ở đây? Không phải tỷ đang đợi Yến ca chứ?”
Tam Thất: “Đợi ngươi.”
“Hả?”
“Về Tướng quân phủ à? Cho ta đi nhờ được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Tam Thất lên xe ngựa, phía sau là ánh mắt thán phục của Khôi Nhất.
Trên xe ngựa, Vân Bất Ngạ khởi động chế độ lắm lời, luyên thuyên kể lại chuyện trong cung.
Nhấn mạnh việc Yến Độ xin “ân điển” cho Liễu thị.
Tam Thất cười cong cả mày mắt.
“Yến ca đúng là người tàn nhẫn thật, ba mươi trượng, có thể lấy đi nửa cái mạng của Liễu thị. Đợi đến sáng mai bà ta còn phải đi vòng quanh kinh thành đi ba bước quỳ một lạy để xin lỗi tỷ.”
“Còn cả chữ khắc trên mặt bà ta nữa, chậc chậc chậc, không lấy mạng người nhưng chiêu nào cũng đánh thẳng vào yếu huyệt. Một bộ liên hoàn chiêu này còn độc hơn cả việc trực tiếp giết Liễu thị!”
“Ngu Kính và hai nhi tử nhà họ Ngu cũng sẽ phải cúi đầu cả đời!”
Tam Thất im lặng lắng nghe, không nói gì.
Vân Bất Ngạ tưởng nàng không cam tâm vì Liễu thị không bị chém đầu ngay, vội giải thích: “Hoàng thượng vốn định đày Liễu thị đến Giáo Phường ty làm tiện tỳ. Thực ra hình phạt này cũng đủ nặng rồi, vào nơi đó, cả đời nữ nhân coi như hủy.”
“Nhưng Yến ca chắc chắn không muốn danh tiếng của tỷ bị liên lụy một chút nào. Dù sao tỷ và Liễu thị tuy đã đoạn tuyệt nhưng bà ta vẫn là sinh mẫu của tỷ. Nếu bà ta trở thành quan kỹ thì đó vẫn là một vết nhơ trong danh tiếng của tỷ.”
“Ta biết mà.” Tam Thất đột nhiên nói.
Vân Bất Ngạ lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt của nàng, trên mặt nàng là sự bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen trắng phân minh kia rõ ràng toàn là ý cười.
“Yến Độ, ngài ấy rất tốt, rất rất rất tốt.”
Tam Thất khẽ lẩm bẩm: “Ngài ấy luôn suy nghĩ chu toàn cho ta, không bỏ sót điều gì, giống như…”
“Giống như là gì?” Vân Bất Ngạ bỗng nhiên kích động, mong chờ câu trả lời của Tam Thất.
Vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc: “Giống như là bà bà của ta.”
Vân Bất Ngạ: ( ̄△ ̄;)
Cái gì cơ?
Tam Thất: “Cũng giống như Tiết thẩm, còn có Ngô thúc, còn có Trương bá…”
Nàng cười rạng rỡ: “Ngài ấy so với người thân của ta, càng giống người thân hơn.”
Vân Bất Ngạ: Trời ơi, đủ cả nam, nữ, lão, ấu, cuối cùng lại gộp chung thành… người thân! Chẳng lẽ không có loại ‘người’ nào khác sao?”
“Haha, hai người… ừm, tình cảm của tỷ và Yến ca thật trong sáng.”
“Tất nhiên là trong sáng, ngài ấy thật lòng đối với ta, ta cũng đáp lại ngài ấy bằng tấm chân tình, như vậy mới không phụ lòng!”
Vân Bất Ngạ: “…”
Bánh trôi mè cúi đầu: “Là…là ta không trong sáng.” Hắn che mặt: “Ta thật bẩn thỉu.”
Tam Thất nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ: Cũng đâu có bẩn thỉu, rõ ràng khí tức trên người tên bánh trôi mè này rất trong sạch chính trực, cùng lắm là lười một chút, tham ăn một chút, yếu đuối một chút…
Nhưng vấn đề không lớn, người tốt là được.
Tam Thất vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nói một câu: “Làm ám vệ cũng thật vất vả.”
Lời này bị Khôi Nhất phía trước nghe thấy, hắn đáp: “Không vất vả, theo Quận chúa là phúc của thuộc hạ.”
Tam Thất: “Không nói ngươi.”
Khôi Nhất căng thẳng: Thiếu tướng quân lại phái ám vệ khác cho Quận chúa sao?
Là ai trong ‘nhị tam tứ ngũ lục’? Chết tiệt, lại sắp có kẻ đến cướp bát cơm của hắn rồi!
Mấy canh giờ sau.
Gà còn chưa gáy, Hoài Đế đã phải dậy để lên triều.
Lúc thay đồ, ám vệ đã đến bẩm báo một lần, kể lại chuyện Tam Thất “cứu giúp” Liễu thị ở cổng cung đêm qua.
Hoài Đế nghe mà mày giật liên hồi, không thể tin nổi: “Nàng ta còn thấy Liễu thị đáng thương!”
“Người nhà họ Ngu còn không quan tâm đến sống chết của Liễu thị, nàng ta còn đi bôi thuốc cho bà ta?!”
Hoài Đế giận vì không rèn được sắt, cho người đi gọi Yến Độ đến.
Yến Thiếu tướng quân đêm qua cũng không ngủ ngon, trong lòng hắn canh cánh về Tam Thất. Tuy biết nàng chắc không có chuyện gì nhưng không thấy người, lòng hắn vẫn không yên.
Hoài Đế vừa sai người đến gọi hắn lập tức đến ngay, không cần thay đồ, bộ y phục đó hắn còn chưa cởi ra, lúc nào cũng sẵn sàng xuất cung.
Kết quả vừa gặp Hoài Đế, Yến Thiếu tướng quân đã bị mắng xối xả.
“Nha đầu trong phủ ngươi rốt cuộc là người thế nào!”
“Ngươi đây là mời một vị Bồ Tát sống vào phủ phải không?! Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, nàng ta cũng học theo để thành tiên phải không?”
Yến Thiếu tướng quân: “…”
Oán khí thật mãnh liệt.
Hoàng cô trượng chưa ngủ tỉnh sao? Nếu không sao lại nói năng hồ đồ như vậy?
Bồ Tát sống?
Diêm Vương sống thì đúng hơn.
“Ngươi về dạy lại người cho trẫm… thôi quên đi, không trông cậy vào ngươi được!”
Hoài Đế nói với Yến Hoàng hậu vừa tình cờ bước vào: “Phái một ma ma già trong cung đến Tướng quân phủ, dạy dỗ quy củ cho nha đầu đó, phải là người chua ngoa nhất, cay nghiệt nhất, độc ác nhất!”
Sắc mặt Yến Hoàng hậu biến đổi, tưởng Hoài Đế định phái người đến gây khó dễ cho Tam Thất, đang định mở miệng thì nghe Hoài Đế nói tiếp:
“Bảo ma ma đó dạy cho nha đầu kia, làm thế nào để bắt nạt người khác, đánh người độc ác, nói lời cay nghiệt!”
“Trẫm không tin, không thể dạy một vị Bồ Tát sống thành một vị Diêm Vương sống!”
Yến Độ: “…”
Yến Hoàng hậu: “…”