Chương 174
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Ngón tay của nam nhân lạnh lẽo đến thấu xương, như thể một vật cực hàn từ sâu thẳm địa phủ chui ra.
Thiếu nữ run như cầy sấy dưới tay hắn nhưng không dám động đậy. Ngón trỏ của nam nhân di chuyển đến mi tâm của nàng, nhẹ nhàng điểm một cái, lại rút ra từng luồng khí trắng như khói từ mi tâm nàng.
Thiếu nữ lộ vẻ đau đớn nhưng không dám r.ên rỉ, luồng khí trắng đó chính là ký ức của nàng, phơi bày tất cả những gì nàng đã làm trong những năm tháng qua.
Nam nhân xem xong ký ức của nàng, lại bật cười thành tiếng.
“Ngươi tụ tập một đám ô hợp, muốn tái tạo địa ngục nơi nhân gian, hừ, tham vọng của ngươi cũng thật không nhỏ.”
“Hửm? Luân Hồi Ngục chủ?” Giọng người nam nhân ngừng lại, đôi mắt tím thẳm nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi tự xưng là Luân Hồi Ngục chủ? Ngươi muốn thay thế nàng ấy?”
Thiếu nữ run rẩy, giọng nói lắp bắp: “Ca… ca… huynh tha cho ta… ta sai rồi…” Nước mắt lưng tròng, dung mạo nàng thê lương, trông vô cùng đáng thương.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trắng phân minh của nàng, có chút thất thần, giơ tay lau đi nước mắt cho nàng.
“Khóc cái gì, ngươi cũng chỉ có đôi mắt này là giống nàng ấy nhất, nếu khóc hỏng rồi ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Thiếu nữ lập tức nín khóc, không dám khóc nữa.
…
…
Nam nhân ngắm nàng một lúc, lắc đầu: “Đồ giả mạo chính là đồ giả mạo, có giống thế nào cũng không phải là nàng ấy.”
Thiếu nữ cúi đầu, xấu hổ cắn chặt môi, trong mắt là sự không cam lòng và đố kỵ.
“Nhưng mà ngươi lại vô tình làm một điều đúng…” Ánh mắt người nam nhân đột nhiên chuyển sang yêu quỷ thiếu niên bên cạnh, đôi mắt tím lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Đã lâu không gặp, Sơn Quân.”
Yêu quỷ thiếu niên không có phản ứng.
Nam nhân ngồi xổm xuống quan sát hắn, dường như cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần và khí tức đáng ghét, thiếu niên nhíu chặt mày, bực bội nhe miệng, lộ ra răng nanh.
“Ngươi… là ai?”
“Phục Thành.” Nam nhân thốt ra hai chữ.
Yêu quỷ thiếu niên càng thêm bồn chồn bất an, cái tên này, khiến hắn ghét bỏ.
Hắn bất giác muốn vung vuốt nhưng một vuốt đã bị chặt mất, và khoảnh khắc nam nhân xuất hiện, uy áp trên người đối phương đã như núi thái sơn đè hắn đến không thể động đậy.
“Thấy ngươi thảm hại thế này, lòng ta rất vui.” Phục Thành chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Năm xưa ta đã muốn chặt vuốt của ngươi rồi nhưng vì nể mặt Tiểu Hồi, đành phải nhịn sự ngang ngược của ngươi.”
“Bây giờ thì tốt rồi, có người làm thay cho bản quân.”
Phục Thành nhìn bàn tay trái đang từ từ mọc lại của hắn, lẩm bẩm với vẻ ghen tị không che giấu: “Tiểu Hồi sao lại thiên vị ngươi đến thế, rõ ràng chỉ là một con tiểu súc sinh, nàng lại tạo cho ngươi một thân thể bất tử, thực sự khiến ta ghen tị chết đi được…”
Phục Thành đứng dậy, giẫm chân lên bàn tay bị đứt của thiếu niên.
Cơ thể yêu quỷ thiếu niên co giật vì đau đớn, miệng hắn phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.
Trên khuôn mặt tà mỵ yêu diễm của nam nhân, nụ cười lại càng thêm vui vẻ.
“Chủ nhân… sẽ giết ngươi…”
“Báo thù cho ta… nhất định sẽ giết ngươi…”
“Giết ngươi…”
“Ta đang đợi đây, ngươi mau gọi Tiểu Hồi đến giết ta đi.” Đôi mắt tím của Phục Thành tràn đầy mong đợi, hắn chờ đợi, khẩn thiết, chỉ mong luồng khí tức mà hắn ngày đêm mong nhớ mau chóng xuất hiện.
Nhưng hắn đợi một lúc lâu lại không đợi được luồng khí tức đó nữa.
Phục Thành nhíu mày, không vui “chậc” một tiếng.
“Cái cây nhân quả chết tiệt…”
Chắc là vừa rồi sự truy tìm của hắn đã kích động kết giới nhân quả.
“Thôi vậy, có ngươi trong tay, không sợ Tiểu Hồi không tìm đến.” Phục Thành nhấc chân lên.
Tâm niệm hắn chợt động, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, cong môi một cách ác ý: “Có muốn nuôi một con thú cưng không?”
Thiếu nữ ngoan ngoãn quỳ: “Ca ca bảo ta nuôi, ta sẽ nuôi.”
Phục Thành thấy bộ dạng khúm núm của nàng, nhíu mày, giọng lạnh đi: “Đứng dậy! Tiểu Hồi chưa bao giờ có bộ dạng nịnh bợ, còn tự ý quỳ gối nữa, ta sẽ chặt đứt hai chân của ngươi.”
Thiếu nữ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi.
Phục Thành thu lại ánh mắt, cúi xuống, ngón trỏ điểm vào mi tâm của yêu quỷ thiếu niên, một khắc sau, từ trong phù văn trên mu bàn tay hắn bay ra một chữ “Hoặc”, chui vào mi tâm thiếu niên.
Đôi mắt xanh lục của thiếu niên lập tức trở nên mụ mị.
Phục Thành cong môi, từng chữ mê hoặc: “Ngươi đã tìm thấy chủ nhân, tìm thấy Luân Hồi, nàng đang ở ngay trước mắt ngươi…”
Yêu quỷ thiếu niên thuận theo sự dẫn dắt của giọng hắn, nhìn về phía thiếu nữ.
“Chủ nhân… chủ nhân…”
Hắn như một con mèo bò về phía thiếu nữ, ôm lấy chân nàng, cọ mặt vào váy nàng.
Ánh mắt thiếu nữ khẽ động, nhìn về phía Phục Thành: “Ca ca, rốt cuộc hắn là ai?”
“Sơn Quân Trấn ngục, sủng vật yêu quý của Luân Hồi Ngục chủ.”
Sắc mặt thiếu nữ đột nhiên thay đổi, nàng bất giác sờ lên bên má sưng tấy của mình, chẳng lẽ người vừa tát mình một cái từ không trung chính là Luân Hồi Ngục chủ thật sự?
Sự đố kỵ và oán hận như những con độc trùng bò khắp tim nàng.
Nàng gào thét trong lòng: Nữ nhân đó không phải đã chết rồi sao! Tại sao còn sống! Tại sao lại xuất hiện lần nữa!!!
Cằm nàng lại bị nam nhân bóp lấy, cùng với sự oán độc chưa kịp thu lại trong mắt nàng đều lọt vào mắt hắn.
“Ngươi đang căm hận Tiểu Hồi?” Phục Thành nhìn nàng từ trên cao.
“Ta… ta… không dám…” Giọng thiếu nữ ngày càng nhỏ, cuối cùng sự sợ hãi và kính trọng đã chiến thắng tất cả: “Ta nói dối, ta sai rồi, ca ca đừng giận, đừng ghét ta…”
“Tất nhiên ta sẽ không ghét ngươi.” Giọng Phục Thành dịu dàng: “Mắt của ngươi rất giống Tiểu Hồi, hơn nữa, trên người ngươi còn có mảnh vỡ quyền năng của nàng ấy…”
Thiếu nữ nhìn thấy sự thâm tình trong đôi mắt tím đó.
Nàng không thể kiểm soát được sự run rẩy, không kìm được mà bị thu hút, vì nó mà si mê.
Nhưng con độc trùng ghen tị lại càng cắn xé trái tim nàng dữ dội hơn, bởi vì nàng biết rõ, sự thâm tình trong đôi mắt này không phải dành cho mình.
Từ đầu đến cuối nàng đều là kẻ thay thế cho Luân Hồi Ngục chủ đó!
Trong lòng nàng dâng lên một trận hoảng loạn.
Luân Hồi Ngục chủ đã xuất hiện, mình sẽ bị bỏ rơi sao?
“Ca ca, huynh đừng bỏ rơi ta, ta sẽ ngoan ngoãn, ta sẽ nghe lời huynh.” Thiếu nữ nắm chặt tay Phục Thành.
“Ta đã nói, Tiểu Hồi chưa bao giờ có bộ dạng quỵ lụy,” Giọng Phục Thành không có chút hơi ấm, “Đã muốn giả mạo nàng thì hãy giả cho giống một chút.”
Thiếu nữ thu lại vẻ hèn mọn, nàng dâng lên một viên hương hỏa châu, “Ca ca, đây là hương hỏa mà ta đã thu thập trong những năm qua chỉ để dâng lên cho huynh, giúp huynh dưỡng thương.”
Phục Thành liếc cũng không thèm liếc viên hương hỏa châu đó.
Vừa rồi hắn đã tìm thấy một vài thứ trong ký ức của yêu quỷ thiếu niên, có lẽ liên quan đến tung tích của Tiểu Hồi.
“Đi điều tra xem, tòa địa ngục giả mà ngươi dựng lên ở Giang Nam phủ đã bị kẻ nào phá hủy?”
“Con tiểu súc sinh này chính là từ Giang Nam phủ đến, món trấn khí đó đã giúp nó trốn thoát, nhưng bây giờ trấn khí đã không còn nữa.”
Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch.
Món trấn khí đó là nàng đã lén lấy đi khi ca ca đang ngủ, bây giờ huynh ấy đã biết…
Phục Thành nhìn nàng với vẻ như cười như không: “Lần này không tính sổ với ngươi.”
Hắn biết hướng đi của trấn khí.
Món trấn khí đó là do năm xưa Tiểu Hồi đã giúp hắn tạo ra. Vật theo ý chủ nhân, trấn khí trước tiên đã đưa con yêu quỷ này đến bên cạnh hắn, sau đó liền đi tìm Tiểu Hồi…
Đuôi mắt Phục Thành ửng hồng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Tiểu Hồi…
Hắn cuối cùng cũng có thể gặp lại Tiểu Hồi rồi…