Chương 201
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Điếu Điếu là một tên ngốc.
Tam Thất đã sớm có nhận thức này.
Con quỷ ngốc này gần như chưa từng mở miệng nói chuyện, giao tiếp đều dựa vào ý thức.
Rất nhiều lúc nó tỏ ra mông lung, mơ màng.
Nhưng Tam Thất không nên mơ màng, rõ ràng Điếu Điếu là con quỷ xuất hiện bên cạnh nàng sớm nhất, nàng không nên lơ là nó mới phải.
Sự ‘lơ là’ này giống như ‘thôn Hoàng Tuyền’ đã biến mất, giống như quá khứ của nàng và Yến Độ.
Không ngoài dự đoán, Điếu Điếu không đưa ra câu trả lời.
Nó lại bắt đầu lượn lờ quanh Tam Thất như một tên ngốc, cũng như một con thiêu thân vô lo vô nghĩ.
Gương mặt của Điếu Điếu lại một lần nữa trở nên mơ hồ trong đầu Tam Thất, nhưng nhận thức về thân phận của Điếu Điếu lại không hề biến mất theo đó.
Tấm màn che mặt kia dù có bao nhiêu lớp, một khi bị vén lên thì làm sao có thể che lại như cũ!
…
…
Tam Thất hít sâu một hơi, túm lấy lưỡi của Điếu Điếu chạy như bay: “Đi! Để Tiểu Vương nhìn kỹ ngươi một lần nữa!”
Điếu Điếu bị kéo lê như một miếng giẻ, lơ lửng qua lại.
—— A a a a~ đứt rồi, đứt rồi, lưỡi sắp đứt rồi!
Tam Thất quá phấn khích, không nghe thấy tiếng quỷ gào phía sau.
“Tiểu Vương!”
Tiểu Vương vừa cho Loan Loan một bãi nước tiểu nóng hổi, đang định tìm Tam Thất thì thấy nàng như đang thả diều, kéo Điếu Điếu tới.
“Phụ tử nhà họ Ngu kia cũng chưa chết hẳn mà, Tam Tam người đã ăn mừng sớm thế à? Yo, cái lưỡi này không đủ dài nhỉ, không thì con quỷ treo cổ này còn bay cao hơn nữa đấy~”
Tam Thất nhìn tay mình, đối diện với ánh mắt oán hận của Điếu Điếu, nàng cười ha hả, vội vàng buông móng vuốt tội lỗi ra.
Điếu Điếu “vèo” một tiếng, thu lưỡi vào miệng. Chưa kịp để nó trốn đi Tam Thất lại túm lấy gáy nó, dí thẳng vào mặt chó của Tiểu Vương.
“Ngươi xem mặt Điếu Điếu này xem, có quen không? Có nhớ ra gì không?”
Một chó một quỷ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Con quỷ này…” Tiểu Vương nghiêm túc quan sát, do dự nói: “Nó có gương mặt bình thường quá, trông giống mấy người hay lẫn trong đám đông ấy.”
Tam Thất dậm chân: “Gọi Tiểu Mập ra đây, để nó cũng xem!”
Aeon Shop
Tiểu Vương chạy đến hồ nước bên cạnh, chổng mông đánh một cái rắm, mặt hồ gợn sóng, một con cá vảy bảy màu bơi lên, sau khi nhảy khỏi mặt nước liền biến thành một cục cá gỗ mập.
Tiểu Mập: “Ọe… cẩu gia, sao ngài lại ị bậy thế~ Thối chết cá rồi~ ọe~”
“Nói chuyện cho đàng hoàng!” Tiểu Vương quất nó một cái đuôi: “Ngươi nhìn con quỷ treo cổ kia xem, xem nó giống ai?”
“Nó trông không có gì đáng nhớ hết á~ Dễ quên lắm á~” Tiểu Mập vừa thổi bong bóng vừa nói.
Một chó một cá nhìn chằm chằm Tam Thất, không hiểu nàng đang phấn khích vì điều gì.
“Không nhớ được là đúng rồi! Ta cũng không nhớ được.” Hai mắt Tam Thất sáng rực: “Điếu Điếu là người đi theo ta sớm nhất nhưng ta vẫn luôn không nhớ được mặt nó, thậm chí còn vô thức lơ là nó. Không chỉ ta, các ngươi cũng vậy…”
“Cảm giác này, quen thuộc không?”
Mắt của Tiểu Vương và Tiểu Mập mở càng lúc càng to.
Sao mà không quen cho được?!
“Tam Tam! Đói không? Ta dẫn quỷ treo cổ đi nướng đùi gà to cho người ăn nhé!” Tiểu Vương kích động nói ám ngữ, ý là nó sẽ đưa Điếu Điếu đến cho Tiết thẩm xem!
Tam Thất cũng muốn đi theo nhưng nàng biết mình tạm thời không thích hợp xuất hiện trên đường âm dương. Tuy nàng không sợ bị kẻ địch trong bóng tối chú ý, nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là làm rõ thân phận của Điếu Điếu!
“Mau đi mau về.”
“Cùng đi, cùng đi!” Tiểu Mập nhảy vào hồ, quẫy đuôi một cái rồi biến mất.
Sau khi Tiểu Vương và Điếu Điếu cùng biến mất, Tam Thất thở ra một hơi dài, nắm chặt tay, không kìm được mong đợi.
Thái Việt đi đến bên cạnh nàng, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ: “Cố nhân tương phùng mà không nhận ra, tên này còn thảm hơn ta, tốt lắm, tốt lắm.”
Tam Thất cạn lời với hành vi ‘cười trên nỗi đau của người khác’ này của hắn.
“Loan Loan kia có gì bất thường không?”
“Cẩu tử cho một bãi nước tiểu, nó ngoan ngoãn hẳn.” Thái Việt cười xấu xa, “Nhưng tiểu Thập nhà ngươi phải đề phòng dã hài tử này phản công đấy, một khi nó lấy lại tự do chắc chắn sẽ giết chó đầu tiên.”
“Là ngoan thật hay ngoan giả, chờ xem là biết.” Tam Thất nhún vai.
Thái Việt liếc nàng, bỗng hừ một tiếng: “Tốt nhất là nó có thể gọi ‘người cũ’ của ngươi đến, loại ‘người cũ’ này chỉ có chém thành mảnh, đốt thành tro mới ngoan ngoãn được.”
Cái giọng chua lè này còn hơn cả Yến Độ.
Tam Thất nghĩ đến ‘ý tưởng kỳ quặc’ trước đó của Yến Độ, không nhịn được trêu chọc: “Ngươi nói xem, nếu ngay từ đầu ngươi biến thành hình dáng hài tử đến tìm ta và Yến Độ thì làm gì có cơ hội cho tiểu kiếm Loan Loan kia chứ?”
Tam Thất vỗ vai Thái Việt: “Suy nghĩ vẫn chưa đủ chu toàn rồi.”
Nàng nói xong quay người nhanh chóng rời đi.
Thái Việt đứng ngây tại chỗ ba giây, nhíu mày nghi hoặc: “Có ý gì?”
Khôi Nhất điên cuồng lắc đầu, vội vàng chuồn đi.
Nửa tuần trà sau, tiếng gầm của một đại kiếm nào đó suýt nữa đã hất bay mái nhà.
“Muốn ta làm nhi tử cho ngươi và Yến Tiểu Cửu, hai người không cần cái nhà này nữa đúng không!!”
Trong cung.
Hoài Đế nghe xong lời giải thích của Yến Độ, liên tục nhíu mày.
“Kỳ thi xuân sắp đến, những yêu ma quỷ quái này cũng nhân cơ hội trà trộn vào kinh thành gây rối, ngươi và Tam Thất khi làm việc cũng phải chú ý an toàn bản thân.” Hoài Đế nghiêm mặt nhắc nhở, nói xong liền cầm ba phong mật tấu đưa cho Yến Độ xem: “Nói đến Luân Hồi giáo, vừa hay ngươi xem cái này.”
Yến Độ cầm lấy mật tấu, mở ra xem kỹ, sau khi xem xong sắc mặt hắn có chút khác thường.
“Cưu Thành ở Mạc Tây, Vân Khâu ở Liêu Đông, Kỳ Tuyết ở Bắc Cảnh, ba phủ quận này đều phát hiện một tòa thành dưới lòng đất bị khoét rỗng, hình dáng như quỷ vực, hàng nghìn người chết thảm trong đó…”
Trên mật tấu còn vẽ một ký hiệu ‘∞’, nói là được phát hiện ở ba phủ quận này.
“Lần trước khi các ngươi từ Giang Nam phủ trở về, trong tấu chương có nhắc đến Luân Hồi giáo còn ba tòa địa ngục thành và một tổng đàn ẩn nấp trong lãnh thổ Đại Càn. Bây giờ ba tòa địa ngục thành này đều đã được tìm thấy…”
Sắc mặt Hoài Đế không hề thoải mái, “Trẫm vốn định để ngươi và Tam Thất đến ba nơi này điều tra, xem ra bây giờ không cần nữa rồi. Người của Luân Hồi giáo này là đang bỏ tốt giữ xe, mục tiêu nhắm thẳng vào kinh thành.”
Yến Độ lại cảm thấy, việc ba tòa địa ngục thành bị bỏ rơi này có điều khuất tất.
Nếu là bỏ tốt giữ xe thì ‘tốt’ bị bỏ này cũng quá nhiều rồi.
Luân Hồi giáo này đã tốn bao công sức để hồi sinh địa ngục ở nhân gian, sao có thể vì thất bại ở Giang Nam phủ mà tự chặt tay chân mình?
Nhưng với những kẻ tà ma, hành động này chưa chắc đã là tự chặt tay chân, có khi lại đang thi triển yêu thuật tà pháp gì đó.
Nhưng có một điều chắc chắn, mục tiêu của đối phương chính là kinh thành.
“Tam Thất đã âm thầm bố trí pháp trận phòng thủ quanh kinh thành, nếu tà ma muốn vào thành, nàng nhất định sẽ cảm ứng được. Nếu muốn không ai hay biết, những tà ma đó chỉ có thể ngụy trang thành người.” Yến Độ nói: “Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ điều tra kỹ lưỡng những người vào kinh.”
Hoài Đế gật đầu, nhưng không kìm được tiếng thở dài, vẻ mặt có chút hoang mang: “Trẫm vốn tưởng rằng Đại Càn hiện nay dù không được coi là thịnh thế nhưng dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp, không ngờ lại yêu ma hoành hành, quỷ sự liên tiếp, rốt cuộc là do trẫm làm hoàng đế chưa đủ tốt nên mới mất đi sự bảo hộ của trời xanh hay sao…”
“Hoàng cô trượng, người đã làm rất tốt rồi.” Yến Độ nhẹ giọng an ủi.
Không phải trời xanh không bảo hộ mà là đã không còn trời xanh nữa.
Nhân gian… lại là đào nguyên cuối cùng…
(Đào nguyên: là một khái niệm trong văn hóa Trung Quốc, xuất phát từ tác phẩm “Đào Hoa Nguyên Ký” của nhà thơ Đào Uyên Minh (thời Đông Tấn, thế kỷ 4-5). Đây là một thế giới lý tưởng, tượng trưng cho: Chốn bình yên không chiến tranh, xa lánh thế tụ; Thiên đường hạ giới; Nơi không thể tìm lại)
Hoài Đế xua tay, nhanh chóng phấn chấn trở lại.
“Còn một chuyện nữa, Mạc Tây Thế tử và Hiếu Thuần Quận chúa sắp đến kinh thành, Thái tử phải chủ trì kỳ thi xuân nên không rảnh rang. Trẫm định phái Tiểu Ngũ đi chiêu đãi hai người họ, tiểu tử đó cũng nên giúp đỡ huynh trưởng của mình một chút.”
“Vốn dĩ trẫm cũng muốn cho nó vào Tuần Dạ Nhân rèn luyện nhưng xem ra bây giờ nó và Tiểu Thất nếu vào đó chỉ thêm phiền cho các ngươi.”
Quá trình Hoài Đế lên ngôi không hề thuận lợi, hoàng quyền thay đổi, huynh đệ tương tàn trong hoàng gia là chuyện thường tình. Mạc Tây Vương là đường huynh của Hoài Đế, cũng là thân tín đã cùng Hoài Đế vào sinh ra tử năm đó, nếu không, sao ông ta có thể trở thành trường hợp đặc biệt trong tông thất, là vị thân vương duy nhất nắm trong tay binh mã lớn và có thực quyền?
Hoài Đế cũng rất yêu quý ông ta.
Bản thân Mạc Tây Vương cũng không phụ lòng tin này, điều duy nhất đáng bị chê trách là háo sắc, trong vương phủ mỹ thiếp như mây, tử tôn đông như kiến, nhưng đối với người trong hoàng thất, đây dường như không phải là ‘khuyết điểm’.
Nhưng có một điều vẫn khiến Yến Độ nghi ngờ.
“Thần nhớ Mạc Tây Vương vẫn luôn không chịu sắc phong thế tử, Mạc Tây Thế tử này là được thỉnh phong từ khi nào?”
“Mới đây thôi, ông ta phái người tám trăm dặm khẩn cấp đưa tấu chương thỉnh phong.” Hoài Đế lắc đầu: “Lão già đó chỉ biết sinh không biết dưỡng. Trong phủ tử tôn đông đúc khó tránh khỏi tranh đoạt, vốn nên sớm lập thế tử, bây giờ thế tử đã định, cũng là chuyện tốt.”
“Mạc Tây Vương lập ai?”
“Sở Thành, huynh trưởng của Hiếu Thuần Quận chúa.” Trong mắt Hoài Đế lóe lên một tia hứng thú: “Trưởng tử của thiếp thất.”
Ánh mắt Yến Độ khẽ động.
Hắn không biết nhiều về chuyện của Mạc Tây Vương phủ, danh tiếng của vị Hiếu Thuần Quận chúa kia hắn đã từng nghe. Nghe nói vốn là một thứ nữ không được sủng ái, nhưng mấy năm trước Mạc Tây Vương bệnh nặng, tiểu nha đầu đó đã lấy máu làm thuốc dẫn chữa bệnh cho phụ thân. Sau khi Mạc Tây Vương khỏi bệnh liền xem nữ nhi này như hòn ngọc quý trên tay, dâng tấu thỉnh phong nên mới có được phong hiệu Hiếu Thuần.
Nhưng con cái của Mạc Tây Vương thật sự quá nhiều, Yến Độ cũng không nhớ rõ trên Hiếu Thuần Quận chúa có thật sự có một người huynh trưởng ruột hay không…
“Sở Thành.” Yến Độ thầm niệm trong lòng.
Không biết có phải hắn nhạy cảm hay không, Yến Thiếu tướng quân đối với những cái tên có chữ ‘Thành’ đều bất giác cảnh giác.