Chương 39
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Yến Độ và Tam Thất vừa lộ diện.
Hài tử và đám chó lập tức im như thóc.
Sở Thiên Bảo trước mặt Yến Độ chẳng khác nào một cục thịt ngu ngốc, chỉ cần Yến thiếu tướng quân tung một cước, cục thịt này có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Lão phu nhân cũng lập tức cũng ngoan ngoãn.
Một giây sau, Hứa tam nương tử và Hứa lão Thái quân vốn đang ngồi yên bất động đều đứng dậy, Tam Thất vừa qua, họ liền thân mật nắm lấy tay Tam Thất, gọi Tam Thất mau ngồi xuống.
Lão phu nhân thấy vậy mặt cứng đờ, sắc mặt khó coi không che giấu được nữa.
Bà ta nghi ngờ nhìn Tam Thất: “Tam tiểu thư Ngu gia?”
Tam Thất liếc nhìn bà ta một cái, không thèm để ý.
Lão phu nhân cảm thấy mất mặt, cười giả lả nói: “Lão thân quên mất, bây giờ nên gọi là Minh Hoa Quận chúa rồi.”
“Không biết Minh Hoa Quận chúa từ khi nào lại thân thiết với Định Bắc Hầu phủ như vậy? Nói đến mới nhớ, Quận chúa và Sở Nguyệt Bạch có hôn ước, hôm nay Quận chúa đến không lẽ là đến tiễn công bà tương lai một đoạn đường cuối cùng?”
(Công bà: ba mẹ chồng)
Lời này của lão phu nhân rõ ràng đầy ác ý.
…
Tam Thất ấn tay Hứa lão Thái quân đang định phát tác xuống, nghiêng đầu nhìn qua: “Đúng là đến tiễn một đoạn đường cuối cùng, nhưng không phải tiễn họ.”
Lão phu nhân cảm thấy lời nói của Tam Thất có ẩn ý, đang định mở miệng thì bên cạnh truyền đến một tiếng kêu r.ên.
Bà ta quay đầu lại, tim suýt nữa nhảy ra ngoài: “Yến…Yến Thiếu tướng quân, ngài…ngài định làm gì?”
Tay Yến Độ đang bóp gáy Sở Thiên Bảo, hài tử trong tay hắn run như một con cút béo.
“Yến mỗ thấy hài tử này cốt cách kỳ lạ,” Yến Độ giọng điệu điềm tĩnh nhưng lực tay không hề thả lỏng: “Lão phu nhân có chuyện thì cứ nói từ từ, Yến mỗ cũng có thể từ từ sờ nắn xương cốt cho lệnh tôn.”
Ngón tay hắn hơi dùng sức, Sở Thiên Bảo kêu thảm một tiếng, lão phu nhân suýt nữa ngất luôn tại chỗ.
Bà ta gần như muốn xông lên liều mạng với Yến Độ thì đột nhiên một tiếng ho vang lên.
Là Lam Nguyệt ma ma phụng chỉ của Hoàng hậu đến, mọi người trên đài quan sát bao gồm cả quan giám trảm đều lập tức hành lễ.
Lam Nguyệt ma ma nói đơn giản vài câu với quan giám trảm rồi lên đài. Lão phu nhân cũng không ngờ Hoàng hậu còn cử người đến, nhưng lúc này Lam Nguyệt ma ma trong mắt bà ta như một vị cứu tinh.
“Lam Nguyệt ma ma, ma ma đến đúng lúc lắm, mau bảo Yến Thiếu tướng quân thả nội tôn của ta ra!”
Lam Nguyệt ma ma trong lòng cười lạnh nhưng mặt lại giả vờ nghi hoặc: “Nội tôn? Hứa tam nương tử không có nhi tử mà?”
“Là…là hài tử sắp được nhận nuôi, chẳng phải là nội tôn của lão thân sao.”
Lam Nguyệt ma ma liếc nhìn Sở Thiên Bảo đó: “ồ” một tiếng: “Chưa nhận nuôi mà.”
Lòng lão phu nhân thắt lại, Lam Nguyệt ma ma lại không cho bà ta cơ hội mở miệng: “Sắp hành hình rồi, đều im lặng xem đi.”
Yến Độ cũng nể mặt buông tay, Sở Thiên Bảo lập tức nhào vào lòng lão phu nhân, ánh mắt nhỏ oán độc liếc về phía Yến Độ và Tam Thất.
Tam Thất lén lút giơ ngón tay cái với Yến Độ, lại làm thêm một động tác như “nắm chặt”.
Yến Thiếu tướng quân không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền bóp ngay yết hầu người ta.
Trong mắt Yến Độ ẩn chứa nụ cười, những hành động nhỏ của hai người đều bị Lam Nguyệt ma ma nhìn thấy hết.
Lam Nguyệt ma ma: Ghi nhớ, ghi nhớ, ghi nhớ!
Một lúc sau.
Phu thê Sở Nguyên Kỳ bị đeo gông xiềng kéo lên đài chém.
Bác Viễn Hầu và phu nhân của ông ta từng một thời huy hoàng, lúc sắp chết cũng không khác gì người thường, cũng sẽ kêu la sợ hãi khóc lóc cầu xin.
Tam Thất đối với đôi phu thê này không có chút cảm tình nào, lại càng không thể có lòng thương hại.
Cho dù nàng và Sở Nguyệt Bạch có cái gọi là hôn ước từ nhỏ nhưng trong mắt nàng những thứ đó đều là vô nghĩa.
Mạnh thị cũng thấy Tam Thất ngồi cùng Định Bắc Hầu phủ trên đài quan sát thân mật chẳng khác gì người một nhà.
Có lẽ là sắp chết, đầu óc Mạnh thị lại hoạt bát như được khai sáng, rõ ràng ngày hôm trước bà ta còn cùng nhi tử Sở Nguyệt Bạch lên kế hoạch để cho Yến Độ biết tay, để đoạt lấy phương thuốc của Ngu Tam Thất.
Nhưng kết quả thì sao? Bà ta và phu quân sắp chết! Nhi tử còn chưa biết sẽ có kết cục gì!
Bất hạnh của nhà bà dường như chính là từ sau khi chọc vào con tiểu tiện nhân này mới bắt đầu!
“Ngu Tam Thất——”
“Là ngươi đúng không!! Là ngươi đã hại chúng ta đúng không——”
“Ngu Tam Thất——”
Mạnh thị gào thét một cách cuồng loạn.
Lão phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, Lam Nguyệt ma ma cũng ngạc nhiên nhìn Tam Thất, không chỉ họ, mọi người trên đài xem hình đều nhìn qua.
Thực ra từ sự thân thiết giữa Tam Thất và Định Bắc Hầu phủ, người thông minh đã có thể đoán ra manh mối.
Nếu chỉ vì nể mặt Yến Độ, Định Bắc Hầu phủ cũng không đến mức nâng đỡ một Quận chúa hữu danh vô thực như vậy. Chẳng phải khi thấy vị Minh Hoa Quận chúa này vừa đến, Hứa lão Thái quân đã đứng dậy chào đón sao!
Phải biết Hứa lão Thái quân ngoài là nhất phẩm cáo mệnh, bà còn là nữ tước duy nhất của cả triều Đại Ung!
Có người thông minh đã đoán ra sự thật.
Nghe nói mật thất giam giữ Hứa tam nương tử ở dưới đất, lối vào lại là dưới gầm giường ngủ của Mạnh thị, nơi riêng tư như vậy ai có thể tìm thấy?
Không lẽ vị trí giam giữ Hứa tam nương tử là do vị Minh Hoa Quận chúa này tiết lộ?
Như vậy thì có thể giải thích tại sao Định Bắc Hầu phủ lại đối xử với nàng như thượng khách!
“Đến giờ! Phạm nhân Sở Nguyên Kỳ, Mạnh Minh Thu tội ác tày trời, chém ngay!” Quan Giám trảm xem giờ, dùng bút son vạch một vòng tròn lên tấm bài mệnh rồi ném xuống.
Hai tên đao phủ đứng hai bên vung kiếm lớn chém thẳng xuống.
Máu tươi phun ra, trong tiếng la hét và tiếng reo hò, đầu của phu thê Sở Nguyên Kỳ lăn xuống đất.
Lão phu nhân đột nhiên khóc gào thảm thiết, lớn tiếng gọi tên Sở Nguyên Nhược.
“Đại lang! Nguyên Nhược! Đại lang của ta! Con thấy không! Đôi gian phu gian phụ đó đã chết, thù của con đã được báo! Chúng xuống dưới bầu bạn với con rồi!!”
Bà ta gào thét như kẻ điên, giọng lớn đến mức khiến mọi người xung quanh đều nhìn qua.
Có người thương cảm cho tấm lòng phụ mẫu trên đời, cảm thấy vị lão phu nhân này cũng khá đáng thương.
Mắt Tam Thất lộ vẻ chế giễu, khẽ nhếch môi. Nàng từ từ cong ngón trỏ phải đang đặt sau lưng, ngón cái và ngón áp út khẽ chạm vào nhau, kết ấn.
“Phong.” Nàng khẽ đọc chú.
Ngoài Yến Độ bên cạnh, người khác không hề hay biết.
Đột nhiên, gió lớn nổi lên.
Gió rít gào gần như có thể thổi bay người ta, thủ ấn của Tam Thất lại thay đổi, hai luồng khí đen từ bóng của nàng bay ra chui vào mắt của lão phu nhân và Sở Thiên Bảo.
Trong mắt của lão phu nhân, bà lại thật sự thấy được trưởng tử đã chết Sở Nguyên Nhược.
Sở Nguyên Nhược đang hỏi bà có chăm sóc tốt cho huyết mạch duy nhất của hắn không.
Lão phu nhân vội vàng trả lời: “Đại lang con yên tâm! Thiên Bảo vẫn luôn được ta nuôi dưỡng bên cạnh, nó là huyết mạch duy nhất của con, ta đương nhiên xem nó như báu vật!”
“Hứa tam nương đồ tiện nhân không giữ phẩm hạnh đó, chắc chắn là nó đã quyến rũ Sở Nguyên Kỳ mới hại con bị đầu độc, nhi tử khổ mệnh của ta… con yên tâm! Đợi nó về Hầu phủ, đợi Thiên Bảo chính thức nhận tổ quy tông, kế thừa tước vị, mẫu thân sẽ đưa con tiện nhân đó xuống bầu bạn với con!”
“Con đã chết, con tiện nhân đó dựa vào đâu mà sống! Nó cũng phải xuống dưới hầu hạ con!”
Lão phu nhân vừa khóc vừa mắng, hung tợn như ác quỷ.
Sở Thiên Bảo đó lại cười ha hả, một khuôn mặt béo ú nhăn lại một cục: “Ta là Hầu gia rồi! Ta là Bác Viễn Hầu rồi! Ha ha ha!”
“Hứa tam nương gì đó, đều là đồ rác rưởi!”
“Còn bà nữa—— lão yêu bà chết tiệt, bà nghĩ ta không biết là bà đã cho người giết sinh mẫu của ta sao?!”
“Ta sẽ gi.ết chết lão yêu bà chết tiệt, từng người một giết hết, ha ha ha!!”
Trên đài quan sát một mảnh chết lặng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi tổ tôn này.
Lão phu nhân là người tỉnh lại đầu tiên, câu “gi.ết chết lão yêu bà chết tiệt” của Sở Thiên Bảo bà ta nghe rất rõ.
Bà ta gào lên đầy phẫn nộ, rồi nhận ra đang ở đâu, toàn thân lạnh buốt, quay đầu lại – liền đối mặt với cái tát như trời giáng của Hứa lão Thái quân.
“Ta đánh chết cái thứ mặt dày không biết xấu hổ nhà ngươi!”
Hứa Trường Lưu lấy ra ruột heo đã chuẩn bị sẵn, nhắm vào lão yêu bà chết tiệt này và Sở Thiên Bảo mà quất loạn xạ.
“Tất cả người của Định Bắc Hầu phủ cho bản Thế tử cầm vũ khí!”
“Đánh! Đánh chết bọn Bác Viễn Hầu phủ cho ta!!”
Cảnh tượng hỗn loạn không thể kiểm soát, ngay trước khi Hứa Trường Lưu xông ra, Yến Độ đã kéo Tam Thất lùi lại một góc an toàn.
Tam Thất được Yến Độ che chắn phía sau, cảm giác an toàn vô cùng, nàng nghiêng đầu thưởng thức náo nhiệt.
Đầu của lão phu nhân bị ấn chặt xuống đất, bị đấm đến không còn sức phản kháng, từ góc độ của bà ta, vừa hay có thể đối diện với ánh mắt của Tam Thất.
Xung quanh ồn ào, trên người đau đớn vô cùng.
Nhưng lão phu nhân lại nghe thấy tiếng chế nhạo của thiếu nữ, rõ ràng như sét đánh vào tai:
— Hôm nay ta đến là để tiễn Bác Viễn Hầu phủ một đoạn đường cuối cùng.
Cuối cùng lão phu nhân cũng biết được câu trả lời.
Tiếc là…đã muộn!