Chương 108
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Đã quyết định, Tam Thất cũng không chần chừ nữa.
Lần này Khôi Nhất đi theo không tiện, Tam Thất liền để Thường ma ma và Sơn Tra đi cùng. Tiểu Vương đòi đi, Tam Thất giao kèo với nó ba điều, không được nói chuyện trước mặt người khác, cũng không được tự ý hành động.
Sau khi Tiểu Vương gật đầu đồng ý Tam Thất mới mang nó theo.
Khi về đến Quận chúa phủ, nhìn thấy vị Nghiêm phu nhân đó, Tam Thất nhíu mày thật chặt, trong họng Tiểu Vương cũng phát ra một tiếng kêu kỳ quái.
Nghiêm phu nhân thấy Tam Thất, chỉ nhìn sơ qua. Bà ta đã đợi nửa ngày, đã không kiên nhẫn, nhưng vì có việc cầu người, chỉ có thể nén lại sự bất mãn. Vừa định tiến lên lại thấy một con chó mực lớn lao ra.
Bà ta sợ hãi hét lên một tiếng, lùi lại liên tục được hạ nhân đỡ lấy.
“Tiểu Vương, về đây.” Giọng Tam Thất lạnh đi.
Nghiêm phu nhân cố gắng trấn tĩnh, vừa định mở miệng đã nghe Tam Thất nói: “Muốn ta cứu người thì ngậm miệng lại, dẫn đường!”
Nghiêm phu nhân nghẹn lời, đối mặt với đôi mắt trong veo đó, bà ta không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng.
Nhưng nghĩ đến đứa nội tôn sắp chào đời, Nghiêm phu nhân nén giận, mặt cứng đờ nói: “Làm phiền rồi.”
…
Sơn Tra và Thường ma ma nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Tam Thất.
Quận chúa và Tiểu Vương đối với vị Nghiêm phu nhân này hình như rất không thích?
Xe ngựa của Nghiêm gia đi trước, Tam Thất và mọi người cũng lên xe. Nghiêm phu nhân trước khi lên xe thấy Tiểu Vương cũng chui vào, không khỏi nhíu mày, thấp giọng mắng: “Thật không biết quy củ, sao nàng ta còn mang cả súc sinh theo?”
Bà ma ma bên cạnh an ủi: “Phu nhân đừng giận, hôm nay là trừ tịch, chúng ta đến cửa vốn đã làm phiền, huống hồ chúng ta còn đến cầu người…”
“Thôi vậy, hy vọng nàng ta danh xứng với thực, thật sự có thể giúp được.”
Bên kia.
Sơn Tra cẩn thận hỏi: “Quận chúa, trên người vị Nghiêm phu nhân đó có gì bất thường sao?”
Tam Thất “ừm” một tiếng: “Bất thường đến mức hôi thối.”
Trong mắt Tiểu Vương lộ hung quang, l**m l**m mép: “Mùi tội lỗi hôi thối trên người nữ nhân đó là mức độ sau khi chết phải xuống Núi Đao địa ngục đó.”
Hai người sáng nay khi thấy chó nói tiếng người đã bị chấn động mạnh.
Bây giờ cùng ngồi trên xe chợt nghe Tiểu Vương nói chuyện vẫn không khỏi dựng tóc gáy.
Nhưng cuối cùng, sự tò mò vẫn chiến thắng tất cả.
Thường ma ma: “Vị Nghiêm phu nhân đó đã gây ra nghiệp chướng gì sao?”
Tam Thất nhìn hai người, cảm thấy hai người họ chắc cũng đã quen với không khí địa phủ bên cạnh mình rồi: “Tiểu Vương khai nhãn cho các ngươi, lát nữa đến Nghiêm phủ các ngươi tự xem.”
Cả hai người đều cứng đờ.
Không nói rõ là sợ hãi hay là k*ch th*ch…
Không lâu sau, thấy xe ngựa không dừng ở cổng chính mà lại đi vào hẻm nhỏ đến cửa hông, mặt Thường ma ma đen lại, lớn tiếng mắng Nghiêm phu nhân này không ra gì!
Đến cửa cầu Quận chúa nhà mình cứu người mà còn bắt đi cửa hông? Đây là thái độ cầu người sao?
Trong bụng Thường ma ma nén một cục lửa.
Sắc mặt Sơn Tra cũng không tốt lắm.
Ánh mắt Tam Thất ngày càng lạnh, nhưng không phải vì những chuyện nhỏ nhặt này. Tiểu Vương ở dưới chân nàng, đuôi cũng bực bội vẫy qua vẫy lại.
Xe ngựa đi vào từ cửa hông mới dừng lại. Tam Thất xuống xe, vẫn luôn nhìn về một hướng, mày nhíu chặt.
“Quận chúa, nội tôn của ta đang lúc nguy nan, đừng chậm trễ nữa, cứu người là quan trọng nhất!” Nghiêm phu nhân không khỏi thúc giục.
Sơn Tra và Thường ma ma nhìn bà ta, suýt thì không giữ được sắc mặt.
Trên đầu, hai vai, và dưới chân của Nghiêm phu nhân vậy mà lại có bốn năm anh quỷ da xanh đen đang bám vào. Dây rốn của chúng quấn chặt quanh cổ bà ta. Ngay khi Sơn Tra và Thường ma ma nhìn thấy anh quỷ, chúng như có cảm giác, đồng loạt quay đầu nhìn hai người.
(Anh quỷ: quỷ sơ sinh)
Một đôi mắt chỉ có lòng trắng nhìn chằm chằm vào họ, toát ra tử khí trống rỗng, khiến người ta dựng tóc gáy.
Tam Thất lạnh lùng liếc bà ta một cái, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Dẫn đường đi.”
Ngoài phòng sinh, tiếng nói lo lắng của các bà mụ không ngừng truyền ra từ bên trong.
Nghiêm đại lang Nghiêm Thủ Nghĩa cũng ở đó, hắn lo lắng đi đi lại lại, cả người trông u ám vô cùng, trên mu bàn tay đầy những vết máu do móng tay cào rách.
Vừa thấy Tam Thất hắn như thấy cứu tinh, liền quỳ phịch xuống.
“Xin Quận chúa nhất định cứu mạng thê tử ta, Nghiêm mỗ nguyện lấy mạng để đền đáp!!”
Tam Thất chưa nói gì Nghiêm phu nhân đã biến sắc: “Hồ đồ! Còn không mau đứng dậy, nói năng linh tinh gì vậy!”
Tam Thất không để ý đến hai mẫu tử này mà đi thẳng vào phòng sinh.
Nghiêm phu nhân theo bản năng muốn đi vào, không ngờ Tiểu Vương quay đầu nhe răng với bà ta, dọa bà ta lùi lại liên tục.
Ngay sau đó cửa phòng sinh bị đóng lại, Tiểu Vương như thần giữ cửa đứng ở cửa.
Vừa vào phòng sinh, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mặt.
Đi qua tấm bình phong là chiếc giường lớn, Nghiêm thiếu phu nhân hơi thở yếu ớt nằm trên giường, đã hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Thường ma ma và Sơn Tra lại biến đổi dữ dội, chỉ vì trên giường đó không chỉ có Nghiêm thiếu phu nhân…
Người còn lại rõ ràng là…
Tam Thất lại như không thấy, nàng bước nhanh lên trước, cạy miệng Nghiêm thiếu phu nhân, trước tiên cho một viên Trường An hoàn vào.
Tay kết ấn, mọi người đều thấy, đầu ngón tay Tam Thất xuất hiện một khối linh quang.
Khối sáng đó ấm áp và yên bình, cảnh tượng này như thần tích, khiến mọi người trong phòng không dám lên tiếng.
Đầu ngón tay của thiếu nữ đặt lên giữa trán trắng bệch của sản phụ, linh quang chui vào.
“Sắc lệnh, thần an.”
Lồng ngực Nghiêm thiếu phu nhân phập phồng dữ dội, hít một hơi thật sâu, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
Các bà mụ xung quanh đều vui mừng: “Có hơi thở rồi! Có hơi thở rồi!”
“Thần tích! Đúng là thần tích!”
“Thiếu phu nhân mau tỉnh lại, cố gắng sinh tiểu công tử ra đi!”
Tam Thất lạnh lùng liếc đám bà mụ đang nói chuyện: “Tất cả cút sang một bên.”
Khí thế của nàng quá đáng sợ, các bà mụ đều sợ hãi lùi lại vài bước.
“Thường ma ma, Sơn Tra, hai người lại đây giúp.”
Thường ma ma và Sơn Tra lập tức đến, vẻ mặt họ căng thẳng, ánh mắt liên tục nhìn về phía cuối giường, nhưng có Tam Thất ở đây, hai người họ không có gì phải sợ!
Tam Thất nhìn sang nha hoàn duy nhất đang khóc như mưa bên cạnh, chỉ có nàng ta là toàn tâm toàn ý lo lắng cho Nghiêm thiếu phu nhân.
“Ngươi là nha hoàn của Nghiêm thiếu phu nhân?”
“Nô tỳ Lục Dung, là nha hoàn hồi môn của thiếu phu nhân.”
“Lại đây.” Tam Thất ra hiệu cho Lục Dung tiến lên, đưa cho nàng ta ống tre đã chuẩn bị sẵn, bên trong là nước tuyết tùng bách. “Cứ mười hơi thở cho thiếu phu nhân của ngươi uống một ngụm.”
Lục Dung lau nước mắt, vội vàng nhận lấy.
Những người khác xung quanh nhìn Tam Thất với ánh mắt vừa kính sợ vừa nghi ngờ. Bây giờ hơi thở của sản phụ đã được giữ lại, không nhanh chóng sinh con ra, đây là làm gì?
Ánh mắt Tam Thất vẫn luôn nhìn vào phía trong giường, nơi đó có một người nữ nhân đang quỳ ngồi, nhưng những người khác trong phòng sinh đều không nhìn thấy nàng ta.
Nữ nhân mặc bạch y mỏng manh, phần th*n d*** thấm đẫm máu đỏ. Nàng ta lặng lẽ quỳ ngồi, cổ quấn một sợi dây đỏ, ôm bụng bầu căng tròn. Sợi dây đỏ tựa như dây rốn kéo dài, uốn lượn, đầu kia chui vào bụng Nghiêm thiếu phu nhân.
Sản quỷ, do khó sinh mà chết hóa thành quỷ, dân gian cũng có những truyền thuyết liên quan, nói rằng nó sẽ xuất hiện khi sản phụ lâm bồn để gây hại.
Nhưng sản quỷ trước mắt này lại có chút khác biệt.
Nàng ta lặng lẽ ngồi bên cạnh Nghiêm thiếu phu nhân, xung quanh là oán khí ngút trời, nhưng những oán khí đó không hề thấm vào cơ thể Nghiêm thiếu phu nhân chút nào mà được sản quỷ có ý thức thu lại.
Sợi chỉ đỏ như dây rốn đó gọi là huyết nhị. Nói chung, huyết nhị vào cơ thể sản phụ sẽ quấn quanh cổ thai nhi, khiến nó ngạt thở mà chết.
Nhưng sợi huyết nhị vào cơ thể Nghiêm thiếu phu nhân này lại không quấn quanh cổ thai nhi mà là quấn chân, như thể chỉ để ngăn cản anh nhi này ra đời.
Sản quỷ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu đó từ từ chảy ra huyết lệ.
Miệng nàng ta mấp máy.
Tam Thất nghe thấy tiếng của sản quỷ.
Cầu xin nàng…
—— Cứu nàng ấy.
—— Cứu muội muội ta.
Nghiêm thiếu phu nhân họ Thẩm, khuê danh Nhược Ninh.
Sản quỷ cũng họ Thẩm, khuê danh Nhược Mộng.
Và tên của người thê tử đầu tiên của Nghiêm Thủ Nghĩa chính là: Thẩm Nhược Mộng.